Đã có lần tôi chia sẻ cùng các bạn về mối tình 5 năm không được đến với nhau vì tôi khắc tuổi mẹ anh. Hiện tôi vẫn làm chung một cơ quan với anh. Vì yêu cầu công việc nên tôi và anh gặp nhau hàng ngày. Chúng tôi không dám đả động gì với gia đình về chuyện cưới xin vì biết rằng sẽ không bao giờ được chấp nhận.
Tôi đã âm thầm chịu đựng ấm ức, dằn vặt. Tôi cũng định bụng khi kinh tế tạm ổn, có đủ tiền trang trải sinh hoạt cá nhân thì sẽ trở về Sài Gòn. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Ba mẹ anh xem tôi như cái gai trong mắt, muốn nhổ triệt để càng sớm càng tốt. Ba mẹ anh ra tối hậu thư buộc anh phải yêu cầu tôi rời xa đảo, rời xa anh. Nếu không, ba anh sẽ đập xe, đốt quần áo và đuổi đi. Còn mẹ anh sẽ qua chỗ tôi trọ chửi bới, làm to chuyện cho tôi xấu hổ.
![]() |
Cha mẹ anh coi tôi là cái gai trong mắt |
Tại sao con người sống với nhau mà lại cứ muốn bức người ta vào con đường cùng như thế. Đâu phải muốn đi là đi ngay được. Tôi còn có công việc nữa chứ. Họ lấy quyền gì mà muốn cắt đứt con đường sống của người khác. Tôi thật sự rất phẫn uất khi biết được ý định của ba mẹ anh.
Còn người yêu tôi thì... Hết thuốc chữa rồi. Anh cũng ra sức yêu cầu tôi trở về Sài Gòn càng sớm càng tốt vì anh đã quá khổ tâm. Hàng ngày bị ba mẹ đem ra tra tấn bằng những lời chì chiết mà không một cơ hội phản kháng.
Thật ra bây giờ tôi cũng đã biết được số phận của mình. Khi tôi đã quyết định trở về thì xem như cũng cắt luôn mối tình thắm thiết. Tôi sẽ bắt đầu lại từ con số không. Nhưng trong khoảng thời gian này thật sự khó khăn với tôi. Tôi phải luôn sống trong áp lực từ những con người không biết lý lẽ. Tôi phải làm gì để vượt qua được ngọn sóng này đây?
Phúc Phạm