Chồng tôi là thạc sĩ, có địa vị xã hội, rất tài giỏi, được mọi người kính trọng ngoài xã hội. Với gia đình, anh ấy rất yêu vợ thương con, hiểu tâm lý và biết cách quan tâm và cũng là một người con có hiếu với cha mẹ. Với mọi người xung quanh anh ấy tốt bụng và biết đối nhân xử thế, luôn được lòng người khác. Phải nói là anh ấy là mẫu đàn ông hoàn hảo, là niềm mơ ước của những cô gái khác. Được làm vợ anh ấy tôi rất hãnh diện, sống với chồng tôi luôn được chiều chuộng, muốn gì có đó. Chồng tôi cũng tạo sự thoải mái cho tôi, không gò bó hay kiểm soát gì với tôi cả. Ai ai cũng đều suýt xoa khen tôi có phước lắm.
Với tôi có được gia đình như vậy là niềm tự hào và hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, và tôi không bao giờ muốn mất đi. Hôm nay tôi lấy hết can đảm để viết ra những dòng tâm sự này là để được nghe ý kiến của mọi người. Tôi cũng biết kết quả của những lời khuyên đó sẽ như thế nào? Có thể là tôi sẽ bị mọi người khiển trách và khinh thường.
Tôi lấy chồng không phải vì tình yêu, mà vì sự tham vọng, vì danh lợi, vì muốn được hơn hẳn mọi người, vì muốn sở hữu một người như anh ấy. Tôi đã từ bỏ tình yêu chân thật của mình để đạt được mục đích là được làm vợ anh ấy. Cuối cùng tôi cũng chinh phục được anh ấy mặc dù tôi không hề yêu. Tôi cứ thầm nghĩ rằng cưới nhau rồi sống với nhau thời gian thì sẽ có tình yêu. Với lại anh ấy lại là mẫu người đàn ông tốt chắc chắn tôi sẽ yêu trong tương lai gần. Nhưng thật ngang trái, suốt gần ấy năm chung chăn gối với chồng, tôi vẫn không thể nào yêu chồng tôi, có chăng thì cũng chỉ là nghĩa vợ chồng. Động lực khiến tôi cần vun đắp cho hạnh phúc gia đình là anh ấy sẽ cho tôi sự giàu sang, danh vọng, địa vị và sự hãnh diện.
Hàng ngày, tôi vẫn tỏ vẻ là người vui vẻ và mãn nguyện với hạnh phúc hiện có, không bao giờ để cho chồng tôi buồn. Tôi luôn quan tâm và không ngừng tăng hương vị tình yêu giữa vợ chồng, luôn tạo những bất ngờ này đến bất ngờ khác để làm chồng tôi vui mỗi khi đi làm về, thậm chí tôi luôn thể hiện tình yêu ngọt ngào của mình dành cho chồng tôi bằng những nụ hôn thắm thiết và bất ngờ. Nhưng hỡi ơi 3 năm qua những thể hiện đó chỉ là đóng kịch mà thôi và mọi thứ tôi dành cho chồng hoàn toàn chỉ là giả tạo bên ngoài, thậm chí trong sinh hoạt vợ chồng, tôi cũng giả vờ lên đỉnh mà chưa lần nào tôi có cảm giác thật sự. Cuộc sống của tôi như một lập trình đã cài sẵn, tôi buộc phải làm như thế vì muốn để gia đình bình yên.
Ảnh minh họa. |
Chồng tôi vẫn luôn tin tưởng vợ mình, không hề nghi ngờ vợ dù bất cứ chuyện gì. Vẫn say tình trong cái hạnh phúc mà tôi đã lập trình sẵn. Cho đến một ngày nọ của nửa năm trước, tình yêu trong tôi đã trỗi dậy vì những lời tán tỉnh ngọt ngào, lời trách móc, hờn dỗi và tiếc nuối của "người đó" dành cho tôi. "Giá như anh cưới em làm vợ thì hôm nay anh không phải hối tiếc thế này đây....", "nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thấy thương đau, ôi sao nghìn trùng mãi xa nhau, hay ta còn hẹn nhau kiếp nào, anh ở đâu, em ở đâu...", lời bài hát mà "người đó" đã tặng cho tôi nghe, cái người mà tôi đã yêu trước khi lấy chồng, người mà tôi quyết định từ bỏ, quyết định quên đi, quyết định chôn vùi vào trong ký ức.
Vì tình yêu đã xảy ra với người đó chỉ là tình một đêm và thoáng qua nhanh, nên tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ quên mau thôi. Mục đích chính của tôi là danh vọng nhưng cuối cùng rồi tôi cũng mang cái tội danh là ngoại tình, tôi không tài nào kiềm chế nổi bản thân mình, mặc dù đã dứt khoát từ khi lấy chồng, mặc dù hàng ngày đều gặp "người đó" trong suốt ngần ấy năm quyết định xóa bỏ quá khứ, tôi vẫn không có ý định quay trở lại với tình cũ. Trong thời gian đó tôi vẫn thầm chúc "người đó" tìm được một nửa của mình, vẫn dõi mắt theo bước chân anh ấy đi nhưng tôi không bao giờ để anh ấy biết tôi làm như thế, kể cả chồng tôi, tôi vẫn không cho biết người yêu tôi là "người đó". Vì cả ba chúng tôi cùng làm một cơ quan, chồng tôi và "người đó" là bạn tốt, là đồng nghiêp thân với nhau. Thật ngang trái và cay đắng lắm phải không các bạn.
Tôi đã nhiều lần đi với người tình, và tôi chỉ có cảm giác thật sự với người tình mà thôi. Cái cảm giác mà tôi không thể tìm được với chồng của tôi. Tôi biết tôi đang mang cái tội không thể tha thứ, đã nhiều lần tôi muốn chấm dứt mối quan hệ kia, nhưng tôi không tài nào làm được. Và tôi biết người đó cũng không muốn từ bỏ tôi, người đó luôn mong tôi vui vẻ và hạnh phúc. Những khi tôi buồn thì người đó cũng không vui. Thấy gia đình tôi hạnh phúc người đó cũng vui cho tôi, nhưng lại thấy tủi thân cho bản thân của mình. Người đó vẫn âm thầm đứng sau lưng tôi quan tâm tôi, lo lắng cho tôi, không bắt buộc tôi làm điều gì ảnh hưởng đến gia đình, vì như vậy sẽ làm cho tôi khó xử hơn mà thôi...Sự quan tâm của người đó xuất phát từ trái tim chân thật, không vụ lợi. Cũng giống như ngày xưa, sự quan tâm ngọt ngào của người đó mà đã làm trái tim tôi rung động. Đôi khi người đó cũng tự trách bản thân mình, tự cho mình là hèn hạ khi đã có tình cảm với vợ của bạn trước và sau khi tôi lấy chồng, nhưng cũng giống như tôi không thể từ bỏ một lần nữa.
Tôi vẫn mong người tình của tôi sớm lấy vợ để chúng tôi nhanh chóng chấm dứt nhau, nhưng anh ấy nói rằng không tìm được người mình yêu, nếu có chăng thì chỉ là nghĩa vợ chồng, là trách nhiệm chứ không thể nào yêu được nữa... ai làm vợ anh ấy thì sẽ rất khổ( khổ về tinh thần chứ ko khổ về vật chất).
Tôi phải làm sao đây, tôi không thể nghỉ làm được, vì đây là công việc tốt tôi đã phải nỗ lực lắm mới có được. Hàng ngày nhìn họ nói chuyện với nhau trong lòng tôi cảm thấy le lói một cái gì đó nhẫn tâm và đáng trách. Tôi tội nghiệp cho chồng tôi vì đã bị vợ lừa dối, tôi nhẫn tâm với người tình vì đã vô tình làm cho anh ấy cảm thấy bản thân anh ấy cũng mang tội lỗi với bạn của mình. Tôi tội nghiệp cho tôi vì tôi quá tham lam, là người đáng thương hơn là đáng trách khi mà phải sống như vậy khi tuổi đời chỉ mới 25. Sống giả dối với cuộc đời này, vậy mà lúc nào tôi cũng tỏ vẻ đáng yêu, dễ thương, thanh cao. Có ai biết được tôi lại là người giả tạo như vậy chứ, tôi luôn tự cười nhạo bản thân mình sao mà đê tiện quá vậy, nhưng rồi lại khóc nức nở khi số phận của mình dở dở ương ương thế này.
Tôi luôn ước ao rằng mình sẽ gặp một tai nạn nào đó mà có thể gây mất trí nhớ, để tôi không còn nhớ gì nữa cả. Hiện tại mọi việc đều vẫn trải qua một cách êm đềm. Tôi không có quyết định gì đối với mình. Xin hãy cho tôi biết tôi phải làm gì trong quãng đời tiếp theo đây.
Ngọc Oanh