![]() |
Ăn mặc bốc lửa và "lắc" hết mình là những bước khởi đầu của các cô gái chuyên đi "mồi" khách Tây. |
Vài lần cùng bạn vào các quán bar, cafe fastfood được quy định ngầm “chỉ dành cho Tây” vì giá cả khá mắc tại Hàng Trống, Hàng Hành và ngõ Bảo Khánh, tôi bắt gặp nhiều cô gái Việt khá xinh đẹp, trang điểm son phấn đắt tiền với phục trang sành điệu ngồi xì xồ cùng các chàng ngoại quốc. Philip Mauret, một người bạn Pháp, khá thân thuộc các địa chỉ vui chơi giải trí ở Hà Nội xác nhận: đó chính là những cô gái chuyên đi “mồi" khách Tây qua đêm để kiếm tiền.
Quen Hồng Nga qua sự giới thiệu của Philip tại một quán cafe cho Tây tại ngõ Bảo Khánh, mới gặp, không ai nghĩ cô là cave cho Tây. Cô đi xe Dylan đỏ, mang điện thoại Nokia hoa văn gỗ 7200 và mặc toàn quần áo đồ hiệu không hề hở hang. Philip cho biết, Nga từng là bạn của anh trong chuyến đi Đà Lạt bảy ngày vào cuối tháng 5 vừa qua. Trước đó, trong vài chuyến đi nghỉ cuối tuần tại Sa Pa, Tam Đảo anh cũng có "mời" cô đi, không kể những lần hai người gặp nhau ở khách sạn. Philip là "mối quen" của Nga, anh thích cái vẻ sành điệu song cũng khá nền nã, lại mang chút "bí ẩn phương Đông” ở cô.
Nga tiết lộ với PV Đại Đoàn Kết, hằng đêm, khi các quán cafe trên phố cổ bắt đầu đông nghẹt khách Tây trở về thư giãn sau một ngày lang thang khắp phố phường Hà Nội thì cô cũng đi xe lên, kiếm một chỗ trống ngồi và chờ "mối". Kinh nghiệm của Nga là: “Khách Tây khác với người Việt lắm. Thích nhau chỉ cần một cái nháy mắt, một câu chào ngắn gọn hoặc mời nhau một ly rượu là OK liền". Cô cũng không thể nhớ hết đã có bao nhiêu chàng Tây đã cùng cô qua đêm sau những cái nháy mắt, câu chào hay ly rượu mời nhau như thế mà chỉ nhớ một vài mối quen như Philip mà thôi.
Thanh Lan lại có kiểu ăn mặc cực kỳ bốc lửa: quần áo, váy juýp thuộc dạng siêu mỏng và siêu tiết kiệm vải, không bao giờ dài quá 30 cm. Cái nào hơi dài một chút thì lại xẻ sâu cả gang, nhiều khi thấy rõ cả nội y. Cũng là tới bar, tới quán ngồi đợi khách song Lan thường trực tiếp lân la làm quen với "con mồi" tại quầy rượu.
Lan và Nga, chỉ là hai trong rất nhiều các cô gái chấp nhận biến thành đồ giải trí cho những chàng trai ngoại quốc "ưa của lạ" để kiếm nhưng đồng USD nhẹ hều nhưng cám dỗ khó cưỡng nổi. Các cô mỗi người một khuôn mặt, vóc dáng, tính cách song ai cũng cố gắng phục sức, trang điểm làm sao cho thật ấn tượng để làm nổi bật mình giữa một rừng "hoa" muôn hồng ngàn tía. Trong số đó có người chọn cách ăn mặc quý phái, gợi cảm theo kiểu huyền bí phương Đông, song phần nhiều là chọn cách ăn mặc bốc lửa với các trang phục cực kỳ bắt mắt kể cả về màu sắc lẫn kiểu cách.
Người dân phố Tràng Thi, Hàng Bông, Hàng Trống, Hàng Hành, ngõ Bảo Khánh... chiều chiều vẫn được chứng kiến những màn "diễu võ" đầy ấn tượng của nhiều nàng cave cho Tây với các trang phục vô cùng ấn tượng: Toàn bộ giày dép, quần áo đều một màu cam, xanh nõn chuối hay đỏ rực... với độ ngắn và những đường xẻ táo bạo không còn lời nào để bình luận. "Đó chỉ là phần vỏ thôi, nếu không chăm đến phần lõi thì cũng chẳng có được mối nào. Tây bây giờ cũng tinh lắm!", Hồng Nga nói. Theo cô, phần lõi chính là việc chăm sóc cơ thể sao cho thật hấp dẫn. Ai bước vào nghề này mỗi tuần chẳng đến thẩm mỹ viện dăm ba lần chăm sóc da, xăm lông mày, chuốt lại tóc... song nếu lười mà bỏ qua khoản tập thể dục thẩm mỹ cho cơ thể săn chắc thì bao công lao phía trước cũng đành đổ đi.
Giới cave cho Tây cũng có sự phân biệt “hàng chợ” và “hàng hiệu” khác nhau tùy theo nhan sắc và sự sành điệu. Các cô hay lân la săn mồi tại các quán bar, cafe fastfood trên khu phố cổ thường tự coi mình là "hàng hiệu" so với các cô cave, gái nhảy làm việc trong các vũ trường. Lan bảo: "Bọn đấy hàng chợ làm sao so sánh được với bọn em. Giá đi khách Tây của chúng nó "bèo" lắm, chỉ 20-30 USD, kịch kim là 50-70 USD. Riêng bọn em cứ phải trăm đô trở lên. Những hôm không có khách Tây, bọn ấy sẵn sàng gạ khách Việt với giá 200.000 - 300.000 đồng/đêm, riêng bọn em phải thật thích mới đi!".
Giới cave cho Tây còn có một chiêu "tiếp cận" khách hàng khá hiệu quả là dùng vào các web sex trước mặt khách. Với kiểu này thì ngay cả những người ngù ngờ nhất cũng hiểu các cô muốn gì. Và đến lượt mình, dù không biết một câu ngoại ngữ bẻ đôi, các cô vẫn có thể "giao dịch" một cách mỹ mãn với khách hàng.
Kiếm được đô la rủng rẻng, tự cho mình thuộc đẳng cấp "quý tộc" trong xã hội khi toàn xài hàng xịn, đi xe đắt tiền, ăn nhà hàng, ngủ khách sạn... song nhiều cô gái Việt chấp nhận dấn thân vào nghề này cũng phải nếm trải không ít cay đắng và tủi nhục chẳng khác gì những cô gái bán thân "bình dân" khác. Hương vớ được một ông Tây đồng ý trả tận 200 USD cho một lần "overnight". Cứ tưởng vớ bẫm, báo hại ông Tây thuộc tuýp bạo dâm. Sau một đêm cô nàng trở về từ khách sạn với mặt mày, thân thể thâm tím phải "nghỉ dưỡng" cả tháng trời sau đó mới bình phục lại. Thuý Anh mồi được một khách Tây bèn theo về khách sạn, đến nơi mới biết phải phục vụ những ba gã; sau trận đó cũng "tởn" mất hơn tháng....
Các cô gái chấp nhận bán mình cho Tây cũng có nghĩa là chấp nhận đối đầu với các kiểu tai nạn và sự tủi nhục mà người ngoài cuộc không dễ gì biết được. Bên trong cái vẻ ngoài tự cho mình là "quý tộc" cũng là sự tự biết mình chẳng qua chỉ là một món hàng.