Melissa Cao
Tự nàng đã ý thức được điều đó từ khi theo chồng bỏ cuộc chơi. Trên đời này có biết bao phụ nữ đã không tiếc sức người, sức của để mình trở nên đẹp và duyên dáng hơn trong mắt chồng. Và trên đời này, không người đàn ông nào lại không thích nhìn thấy vợ mình trẻ trung, xinh đẹp, yêu đời.
Nàng không xinh đẹp, dịu dàng nhưng nàng luôn biết giữ mình như ngọc, trước mặt người khác luôn tươi tắn và lạc quan. Nàng không có nụ cười ngọt ngào với hàm răng trắng bóng nhưng nàng luôn biết chia sẻ và khích lệ bạn đời. Bao năm qua, nàng đã hết lòng kiên nhẫn, chấp nhận hoàn cảnh, một lòng một dạ "nâng khăn sửa túi", chỉ mong muốn mang lại điều tốt nhất cho người chung chăn gối với mình. Chẳng phải nàng đã sống vậy sao?
Còn việc ở nhà cao cửa rộng, đi xe đẹp, xài điện thoại xịn thì sao? Cơ bản là con người ta sinh ra, ai mà chẳng thích sống sung sướng, đầy đủ. Nếu phải ở trong một căn nhà nhỏ, thậm chí là đi thuê, nhưng trong căn nhà đó có những bữa cơm đầm ấm, có nụ cười khúc khích khi vợ chồng cùng xem một bộ phim hấp dẫn, cùng tâm đắc với một bản nhạc hay, cùng cười rũ rượi vì một câu chuyện tiếu lâm... thì nàng thấy cuộc sống cực kỳ thú vị chứ.
Nếu khó khăn, phải bán hết xe cộ, hai vợ chồng đi một chiếc xe Dream Trung Quốc ba bốn triệu bạc, "bèo ơi là bèo" mà vợ ngồi sau vẫn vịn đùi chồng một cách chắc chắn và tin cậy thì nàng thấy cuộc sống vẫn đáng sống chứ. Nếu không có tiền mua điện thoại xịn mà chỉ xài điện thoại "cùi bắp" nhưng nghe nói, nhắn tin "ok" là ổn rồi, có gì mà nghi ngại nữa chứ? Con người ta lên bờ xuống ruộng, lên xe Dream xuống xe đạp mấy hồi... Vật chất chỉ là hư không thôi mà.
"Chồng tốt, con ngoan, gia đình êm ấm" - ai đi qua thời con gái mà không mong ước điều đó? Nhưng ông bà mình đã nói không sai: "phận gái mười hai bến nước". Nàng cũng chỉ là một phụ nữ bình thường thôi. Nàng cũng cần cái mà biết bao phụ nữ cần.
Sau hơn 14 năm không liên lạc, nàng lần đầu tiên gặp lại cố nhân, anh em trò chuyện vui vẻ. Khi chia tay, tự dưng anh nói với nàng: "X, em có cần bất cứ điều gì, nói cho anh biết nha!". Lúc đó, nàng đã tròn xoe mắt hỏi anh: "Anh nói câu này là có ý gì?". Anh chỉ nhìn nàng và cười...
Đêm đó, nàng thao thức. Không phải trong lòng nàng "dậy sóng" vì câu nói của người xưa mà vì nàng đã quay quắt tự hỏi mình hàng vạn lần. "Người đầu ấp tay gối bấy lâu nay của nàng đã ở đâu lúc nàng đang ở bên bờ vực thẳm của cô đơn, tuyệt vọng? Lúc nàng mất phương hướng, hoảng loạn, tả tơi?"... Mà thôi, bỏ đi! Lâu rồi, nàng đâu có muốn phân cao thấp, nặng nhẹ với ai nữa.
Cái mà nàng cần, một người phụ nữ bình thường cần, đơn giản lắm! Chẳng phải nàng xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc sao? Coi quảng cáo, tự nhiên nàng mắc cười với cách ví von này: "không phải nước mắm nào cũng vượt qua được thử thách với cơm trắng"...
Vài nét về blogger:
Lúc đáng cười thì lại khóc, lúc muốn khóc thì cười "ha ha". Lúc yếu đuối, mềm mỏng, khi giang hồ, chợ búa. Có lúc thừa tự tin, có khi lại quá thiếu tự tin. Có lúc nhạy cảm lắm, có khi lại vô tâm cực kỳ. Hay trầm trọng vấn đề, thậm xưng quá đáng, "nổ banh nhà, lồng chợ" - Melissa Cao.
Bài đã đăng: Cảm kích.