Bố mẹ tôi không yêu nhau nữa, ít nhất là mẹ không còn chút tình cảm nào với bố. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được điều đó. Bố tôi là người vô tâm, không làm ra tiền, không chia sẻ được gánh nặng cả về vật chất và tinh thần với vợ. Mẹ tôi cảm thấy chán ngán đức lang quân của mình và coi như ông chỉ là người ở trọ. Trước đây từng có thời gian bố có người phụ nữ khác vào giai đoạn gia đình khó khăn, các con đang tuổi ăn tuổi lớn... nhưng người phụ nữ này chỉ lợi dụng ông ấy về vật chất chứ không phải yêu thương gì. Mãi sau này chúng tôi mới biết. Nhưng tôi biết, sau sự việc đó, cộng với các khác biệt trong lối sống, suy nghĩ, mẹ tôi gần như mất hết tình cảm với chồng.

Ảnh minh họa.
Tôi sống ở xa, em cũng sắp học xong đại học. Mẹ có nhiều họ hàng thân thiết và gần gũi nhưng bố thì không. Nếu cha mẹ ly dị, bố tôi sẽ là người khổ duy nhất chứ không phải con cái, bởi chúng tôi đều đã lớn, xưa nay vốn dĩ lớn lên nhờ sự chăm sóc của mẹ và gia đình bên ngoại. Bố sẽ phải ra thuê nhà và chẳng có cảnh đi làm về có sẵn cơm ăn, sẽ chỉ là một căn phòng trống không. Nghĩ vậy tôi cũng thấy tội cho bố. Có lẽ mẹ tôi cũng hiểu điều đó nên vẫn tiếp tục chịu đựng chung sống. Vậy là cảnh "bỏ thì thương và vương thì chịu đựng".
Điểm cộng của bố là không hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, không có thói gia trưởng, nặng lời với vợ con, thi thoảng cũng biết quan tâm các con. Nhìn cha mẹ mà tôi thấy bất lực không có hướng giải quyết. Nhiều khi thấy mẹ than vãn, ngán ngẩm, tôi chỉ ước giá như giờ xuất hiện người phụ nữ nào đó yêu thương và cưu mang bố. Vậy là cha mẹ tôi có thể ly dị mà cả hai đều hạnh phúc hơn.
Huyền
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Bài viết bằng tiếng Việt có dấu.