Hôm nay, sau lần gặp cuối cách đây gần một năm, em được gặp lại anh, trên đất Sài Gòn này. Lâu rồi, mình không gặp nhau, em thấy anh có vẻ gầy hơn ngày xưa...nhưng vẫn là anh mà, vẫn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy, dáng người ấy, sao mà khác đi được..... Chắc anh phải suy nghĩ nhiều lắm đúng không? Anh biết không, khi em yêu anh cũng là lúc em biết yêu biển. Em nhớ những đêm em và anh ngồi ngắm biển, anh nói anh yêu biển như tình yêu anh dành cho em vậy, nó bao la, có lúc dữ dội, có lúc êm đềm. Em hạnh phúc biết mấy, cũng từ đó em biết thế nào là tình yêu với Biển, vì Biển có anh mà. Rồi một ngày anh rời xa em để về nơi có biển nhưng không có em, chỉ vì những dại khờ của em mà anh đã ra đi. Tại sao ngày ấy em không giữ anh lại?
Trong biển người mênh mông kia, rồi anh sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn cho riêng anh. Sẽ nhanh thôi anh nhỉ? Em nhớ cách đây hơn một năm. Một buổi tối em và anh đang nhắn tin cho nhau thì em nhận được một tin nhắn của anh. Anh nhắn tin cho một cô gái khác nhưng nhầm qua em. Chỉ là một tin nhắn hỏi thăm rất bình thường nhưng em buồn lắm, muốn giận anh, trách anh nhưng không thể. Vì em hiện giờ chỉ là em gái anh thôi. Em không còn cái quyền ghen anh nữa. Em đã khóc lúc đó, vì em nghĩ em đã mất anh thật rồi. Thời gian qua, em vẫn nhớ anh rất nhiều. Nhớ gương mặt, ánh mắt, nụ cười của anh. Nhớ cả mùi mồ hôi trên áo anh những lần anh vội đi đón em vào buổi trưa nắng gắt.
Ba năm qua, không biết đã bao nhiêu người đi qua cuộc đời em và có bao nhiêu người đang đợi em ở phía trước. Có thể chỉ là một một nỗi nhớ không đầu không cuối, nhưng em vẫn muốn gửi đến với anh, mối tình đầu của em, người mà cho đến lúc này em vẫn nhớ, người em đã từng yêu, một chút tôn trọng và những nuối tiếc vì những điều đáng nhẽ ra không nên xảy ra Khi đi bên một ai đó, em sẽ không nghĩ về điều cũ. Nhưng khi chia tay một ai đó, em tự hỏi, sao mình lại vẫn giẫm vào vết xe đổ mà mình đã từng tạo nên từ trước. Và khi còn lại một mình, nghĩ lại những gì đã mất, thấy mình có lỗi cũng thật nhiều Vào một ngày thứ 7 mà người ta vẫn dành cho những đôi yêu nhau, em không muốn khơi gợi lại trong mình những kí ức không vui. Và điều không nên cũng đã xảy ra, cái gì đến cũng vẫn đến. Không biết từ khi nào, mỗi khi gặp anh, em đều cảm giác đó sẽ là lần cuối cùng em được gặp anh. Cảm giác đó làm em sợ, rất sợ, rất sợ. Nhưng, dù thế nào, dù không có anh ở bên, em cũng sẽ vẫn bước tiếp, bước tiếp không ngừng Và.... Một ngày nào đó, em sẽ lại gặp được người nào đó trên quãng đường dài Anh cũng sẽ như thế! Hạnh phúc và gặp nhiều may mắn, anh nhé! Em cũng sẽ hạnh phúc và may mắn! Nếu mình gặp lại nhau Xin người hãy yêu em lần nữa Đống tro tàn của một thời quá khứ Vẫn đợi người về thắp lại lửa xưa Tuổi đôi mươi em qua với dại khờ Chưa thấu hiểu thế nào là hạnh phúc Nên một ngày vô tình em tuột mất Niềm vui thành bọt nước xoà qua tay Ngạo nghễ em trôi trên những vồng mây Bỏ lại sau lưng bông hồng vàng côi cút Cái ngày mà em không hiểu được Đã đi qua không trở lại bao giờ
Ngôi Sao Cô Đơn