Song Nhi
(Tôi làm thơ)
Anh biết không biển có nhiều nỗi đau
Dấu thật sâu vào tận cõi tiềm thức
Khi cuối ngày bóng người vừa đi khuất
Biển lặng em bỗng chợt hóa bão giông.
Kể từ đó biển phủ một mùa đông
Chôn vào lòng những nhớ thương cuồng nộ
Vẫn cố cười nói như không đau khổ
Cắn chặt môi nuốt lệ ngược vào tim.
Thật ra biển chưa bao giờ lặng im
Cũng như em chưa bao giờ thôi nhớ
Dù tình đó là dĩ vãng muôn thuở
Biển vẫn chờ con sóng ở khơi xa.
Có khi nào anh chợt dừng bước qua
Bên bờ cát một thời gọi biển lặng
Buồn không anh khi biển chẳng còn nắng
Kể từ ngày xa vắng bóng tình nhân.
Đã nhiều lần tự hỏi mình bâng khuâng
Biển đã lặng hay là lòng em lặng.
Vài nét về tác giả:
Tôi là một cô gái làm kinh doanh, sống xa quê hương Việt Nam từ nhỏ. Tôi viết cho những người thân, bạn bè yêu dấu trong tôi.
Thơ đã đăng: Say nắng, Con đường màu xanh, Nhớ hay quên, Ngày nắng mới, Tình đã phai, Chiếc áo tình yêu, Bóng người xưa, Sống cho riêng em, Hợp đồng tình yêu,Quên, Ngày không anh, Gửi em, người yêu mới; Vì đó là em, Chuyện ba người, Góc phố đơn côi,Có thật anh yêu em,Lục bình trôi trên sông (2), Lục bình trôi trên sông (1),Ví dụ ta yêu nhau,Cho em,Thiên hà giá băng, Tình phiêu lãng, Người thứ ba,Yêu, có cần phải nói,Được không anh,Chị tôi,Gửi chị, người đến trước; Kẻ đến sau.