Anh rất đẹp trai, vẻ đẹp có tí lai Tây làm mọi người phải nhìn theo khi gặp mặt. Anh sống với mẹ vì ngày xưa ba anh lăng nhăng nên ba mẹ ly dị. Tôi và anh làm chung công ty, mọi người hay ngưỡng mộ vẻ đẹp của anh nhưng tôi không có chút ấn tượng. Sau một thời gian, anh nhắn tin tôi hỏi vài công việc, dần dần thêm những lời mời cà phê, dạo chơi. Ban đầu tôi tự ti, e ngại, vì chúng tôi đi chung không đẹp đôi lắm, tôi không xấu nhưng chênh lệch anh về chiều cao, nước da ngăm ngăm, nhiều lần tôi từ chối những lời ngỏ ý của anh.

Ảnh minh họa: HH
Bà nội mất, tôi buồn lắm, anh luôn quan tâm hỏi han dù không bên cạnh, tôi thấy mình ấm áp và hạnh phúc hơn, thiết nghĩ: “Có lẽ ông trời cho gặp anh, tình yêu của tôi”, tôi chưa từng yêu từ hồi bé đến giờ. Chúng tôi thường xuyên gặp mặt, hẹn hò đi chơi, anh chở tôi dạo quanh thành phố về đêm, chuyện trò với nhau vui vẻ, hạnh phúc lắm những giây phút ấy. Tiến xa hơn, chúng tôi nghĩ cho tương lai, anh dẫn tôi về ra mắt mẹ. Bác hiền, tâm lý và hiện đại lắm, cũng hài lòng về tôi, tuy không đẹp sắc sảo nhưng tôi có nét duyên, đặc biệt “hiền” theo nhận xét của anh.
Tối thứ bảy hàng tuần, anh đến nhà trọ tôi đón tôi về nhà chơi, hai đứa bên nhau như hình với bóng. Anh chăm sóc tôi cẩn thận, mẹ anh cũng vậy, tôi cảm thấy hạnh phúc dù tôi biết mình đang “sống thử”, khái niệm tôi rất ghét từ thời sinh viên, tôi từng khinh dễ những bạn sống thử. Anh dẫn tôi đi ăn chung với gia đình họ nội, như thể đang ra mắt mọi người, chỉ có điều tôi chưa bao giờ được tiếp xúc với bạn bè anh với lý do cũng thật thuyết phục “Sợ em không thích, không hợp với đám bạn anh”, cũng đúng, tôi là con gái nhà quê mà.
Chúng tôi hạnh phúc, tôi thường nghĩ mình là người hạnh phúc nhất quả đất, vì anh thường xuyên mua sữa cho tôi uống với câu đùa “Ốm nhom”. Yêu nhau được một năm, anh làm công ty mới, trong thời gian thực tập, anh rất mệt vì công việc kinh doanh áp lực, thiếu thốn thời gian. Tôi thấy mình không được quan tâm như trước, nói chuyện với anh không được vui và hồn nhiên. Tôi thấy anh hay im lặng với những giận hờn của mình, tôi chủ động nhắn tin xin lỗi, anh trả lời với giọng lạnh nhạt và xa lạ. Tôi tự an ủi do anh stress công việc vì nghe mẹ anh nói tối nào anh cũng tìm thuốc nhức đầu uống để ngủ, tôi thông cảm, tự trách bản thân sao vô tâm quá.
Rồi anh nói: Anh hết tình cảm rồi, cho nhau thế giới riêng đi, anh đang nói thật. Tim tôi đau nhói, cố gắng níu kéo, nhắn 5-6 tin liên tiếp nhưng anh vẫn không trả lời. Rồi một chị quen hỏi tôi còn quen bạn trai không. Linh tính có gì lạ, tôi trả lời chặn đầu “Chị thấy anh ấy quen ai hả”? Chị nói không thấy nhưng có người bạn nói anh ấy đang tán tỉnh chị ta, mới vừa nhắn tin rủ đi chơi, đặc biệt những lời tán này đã hơn 2-3 tháng nay rồi.
Chân tôi run run, ngã quỵ xuống sàn nhà, không khóc được, chỉ thấy tim mình đau nhói, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ anh lại là người “đứng núi này trông núi nọ”, vì anh đứng đắn đàng hoàng, hiểu chuyện hơn ai hết bởi mẹ anh từng khổ do chuyện lăng nhăng của bố. Tôi tự nhủ phải sống vì cha mẹ, người không bao giờ ruồng bỏ mình, vậy mà không tài nào ngủ được, tim tôi nhói từng cơn, một cảm giác hụt hẫng, tuyệt vọng, không có ngày mai.
Tôi lại lướt Facbook, anh không kết bạn với tôi nữa, hủy cả kết bạn với chị đó vì chị từ chối anh nhiều lần đi chơi do đã có bạn trai. Có lẽ, anh đã biết chuyện gì xảy ra nên mới dọn dẹp Facebook như thế. Tôi phải làm gì khi anh là tình đầu, tình yêu nồng cháy, dâng hiến tất cả, tôi ngốc quá đúng không? Có nên đi gặp anh nói chuyện một lần không?
Phượng
*Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.