Xuân này mẹ có may cho con áo mới? Mái nhà xưa, cho chúng con đi mỗi cuộc đời.
VietSpirit
Trong một năm có hai ngày rất đặc biệt đối với tôi, đó là ngày Giáng sinh và ba mươi Tết. Nhà tôi nằm bên một xóm nhỏ nhìn ra cánh đồng, bố mẹ đều làm ruộng nên ngày ba mươi rất bận rộn với bao nhiêu màu mè, hàng họ của người nhà nông. Bố mẹ thường phải dậy từ một giờ sáng để đi chợ. Nào cà chua, su hào, khoai tây... Có khi phải đi đến hai ba chuyến chợ.
Nồi thịt đông và nồi cá kho đã nấu từ hôm hai tám, hai chín Tết. Trước khi đi chợ, bố mẹ không quên gọi tôi dậy dặn dò, bố bảo: "Hôm nay bố mẹ bận, con nhớ dậy sớm vớt bánh chưng ra để trưa bố về ép, quét dọn từ nhà ra ngõ cho thật sạch, trưa bố mẹ về là phải xong hết".
Bố thắp một nén hương nhỏ trên bàn thờ, mùi hương Tết thoang thoảng đưa trong màn đêm dịu nhẹ, lạ kỳ một cảm giác nôn nao khó tả, chiếc radio vặn nhỏ trong căn phòng im ắng, tôi nghe: "Tối hôm qua ấy mấy cô nàng ơi, ấy mấy anh chàng ơi... Tỉnh ra là mới biết mơ màng... Tối hôm qua..."
Khi còn bé tôi có biệt danh là "Bộ trưởng bộ khói um" vì suốt ngày chăm lo việc cơm cháo dọn dẹp và học bài. Dù ở quê, xong tôi không phải làm ruộng nhiều như đám bạn, bố mẹ vất vả nhưng luôn ưu tiên cho tôi học hành. Tôi dậy từ mờ mờ sáng, vặn to chiếc radio mấy chương trình ca nhạc trên FM, vừa nghe vừa bắt đầu dọn nhà, tôi yêu cái công việc của mình, bình dị mà thật vui và hạnh phúc.
Dọn một vòng từ nhà ra ngõ, đằng sau, đằng trước, thỉnh thoảng lại khe khẽ hát theo các giai điệu mùa xuân trên đài. Cô hàng xóm nhà bên hình như cũng đã dậy dọn dẹp tự bao giờ. Nồi bánh chưng do chính tay tôi gói bố đã canh cả đêm qua bên bếp than hồng để luộc. Tôi gói riêng ra ba cái bé hơn chút xíu cho ba anh em thử trước, ba cái cuối cùng nhiều nhân đậu và thịt.
Gần trưa, công việc bố mẹ dặn đã xong, hai đứa em cũng ngủ dậy chạy vào nhà các bác trong xóm chơi. Tôi ngắm nghía lại một vòng khoái trá, thế là Tết đến thật rồi. Vừa chờ bố mẹ đi chợ về, tôi vừa mơn man nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến Tết, đến một bóng hồng xinh xinh trong lớp tôi đang trộm nhớ thầm.
Quần áo Tết cho mấy anh em mẹ đã nhờ bác hàng xóm may từ đầu tháng. Năm nào cũng thế cứ chiều ba mươi là anh em tôi được diện, còn các nhà khác thì phải sáng mồng Một cơ, tôi thích lắm. Trưa ba mươi bố mẹ thường mua lòng lợn, lòng lợn ba mươi thì rẻ, dạo đó còn nghèo, mấy khi được ăn thịt. Lòng lợn là món tôi khá thích, lòng xào, lòng luộc... Bố thường gọi chú Năm bên hàng xóm và bác cả ra uống rượu cùng cho vui.
Cơm trưa xong xuôi bốn bố con vào nhà bác cả rồi cùng đi tảo mộ ông bà nội, mẹ ở nhà chuẩn bị lễ mang vào các bác cúng ông bà, rồi đi thanh toán các khoản nợ nần với quán xá cho gọn năm cũ...
Chiều ba mươi, nắng vàng nhè nhẹ trên đường thôn, gió xuân mới, mấy bố con, bác cháu cùng tản bộ ra tận cánh đồng xa. Vừa đi bố và bác vừa kể chuyện về Tết xưa, về ông bà cho chúng tôi nghe, giọng bố chầm chậm, mỗi câu chuyện đều khiến tôi nhớ mãi, xúc động. Đường ra đồng đông vui tấp nập những nhà đi tảo mộ, ngoài hương vàng, họ còn mang thêm nước thơm, vôi, cây hoa để trang trí cho nhà của ông bà tổ tiên.
Có nhà đi sớm hơn thì đã trở về, tiếng chào hỏi nhau xôn xao vui vẻ khắp đường quê, "Năm nay nhà bác ăn Tết to không?", "Tết năm nay chú qua nhà anh xông đất nhé"...
Cứ thế, cứ thế... dài mãi cái tình làng mộc mạc bình dị quê hương.
Về đến nhà trời đã đứng nắng, trong nhà vẫn mùi hương Tết dịu nhẹ, mâm ngũ quả và bánh chưng xanh được mẹ bày lên bàn thờ. Năm nào cũng vậy tôi thấy mẹ ngồi hong tóc ngoài hiên, sau những ngày vất vả mẹ cười thật hiền trong chiếc áo hoa mới, tóc mẹ thơm mùi hương bồ kết, hương nhu...
Những năm đầu tóc mẹ còn xanh rồi những năm sau tóc mẹ bạc dần mà tôi không hay biết, nhưng vẫn là những hình ảnh thân quen đó khi nắng chiều dần xuống. Trong bếp mẹ đang chuẩn bị rán bánh, làm cơm để đón ông vải về nhà. Nhà tôi toàn con trai và chật nên chẳng bao giờ có đào, quất, cũng không có hoa tươi nhưng tình cảm và hơi ấm mùa xuân thì chưa bao giờ thiếu cả.
Bố có khi cao hứng còn làm vài câu thơ tặng mẹ rồi đọc cho mấy anh em nghe cho khí thế. Bố tuyên bố: "Ba đứa tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo Tết rồi cho đi chơi, từ giờ đến hết Tết không phải làm gì cả, đi chơi nếu đói thì về nhà hoặc vào các bác mà ăn". Anh em chúng tôi chỉ đợi có vậy.
Bố mẹ tôi đều là con út nên chiều ba mươi chỉ thắp hương chứ không đón ông vải ở nhà. Nhà tôi được chia làm hai cánh quân, bố và thằng út thì vào bác cả bên ngoại, ba mẹ con thì vào bác cả bên nội để ăn cơm tất niên. Bữa cơm tất niên sum vầy ấm áp, mấy anh em thắp hương cho ông bà rồi vái nữa, các bác hỏi thăm và căn dặn chúng tôi chăm ngoan học hành, ăn xong mẹ ở lại dọn dẹp và nói chuyện còn chúng tôi thì tót đi chơi.
Năm ngoái bỗng nhiên tôi nhớ đến sinh nhật bố, bố tôi sinh vào ngày mồng một Tết âm lịch. Thời của bố, ông bà không nhớ ngày dương như bây giờ. Lần đầu tiên tôi đi mua một bó hoa để tặng bố mẹ. Chiều ba mươi, phóng xe vòng vèo mãi mới chọn được một bó mà không ưng ý lắm, tôi vốn rất vụng về khi mua quà. Bỗng nhiên khi ấy tôi muốn mình có vợ, có người yêu để chia sẻ, yêu thương trong cuộc đời này. Có lẽ tôi đã lớn thật.
Món quà nhỏ mà khiến bố thật cảm động. Bố vui lắm, con của bố đã lớn rồi. Giữa tôi và bố không chỉ là tình phụ tử mà còn là "trái tim của những người đàn ông", những rung động đam mê, khắc khoải trước cuộc sống, những nơi con và bố đi qua.
Ngày tháng cứ trôi đi, anh em tôi lớn khôn rồi sẽ xa quê lập nghiệp, tóc mẹ cha rồi cũng bạc để ban lại yêu thương và hạnh phúc cho các con. Nhưng nơi mái nhà mình ấy mỗi chiều ba mươi vẫn sẽ mãi sum vầy ấm áp...
Tóc mẹ sẽ lại thơm bên mái hiên...
Bố sẽ lại làm thơ tặng mẹ...
Và chúng con rồi sẽ lại về như lúc trẻ thơ.
Vài nét về blogger:
ViệtSpirit - Một tâm hồn Việt!