Nhung Trần
(Cuốn sách của tôi)
Khi buông quyển sách nhỏ Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh xuống, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại và mơ màng mình có thể ôm siết cô bé ấy vào lòng rồi thốt lên: "Cưng ơi, cưng thật tuyệt!". Bạn có bao giờ thắc mắc về tuổi thơ của ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại? Có bao giờ hình dung ba mình ở tuổi 80 khi còn là một đứa trẻ thì sẽ thế nào? Có hay bị ông nội nhéo lỗ tai? Có dùng ná bắn chim bắn vỡ cửa kính nhà bà hàng xóm thay vì bắn vào trái ổi trên cây?
Bạn có nghĩ mình sẽ không phạt con trai hay con gái vì nó leo lên nóc nhà người hàng xóm chỉ vì sự thách thức của một đứa trẻ khác? Bạn có nghĩ rằng mình sẽ mỉm cười khi con trai, con gái pha cho bạn ly nước chanh nhưng thay vì bỏ nước thì con bạn đã rót đầy dấm ăn vào ly do bạn vừa mua dấm đựng trong chai nước suối và để quên ngay chỗ thường để nước uống?
Tôi không biết bạn có là người hay tưởng tượng hình dung về những chuyện của cha mẹ mình hay không? Tôi không biết bạn là cha mẹ độ lượng, khôi hài với lỗi lầm của con cái hay là cha mẹ nghiêm khắc. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn "bạn từng là một đứa trẻ" và nếu như bạn đang có một đứa con nhỏ thì tôi gần như tin rằng bạn cũng loáng thoáng có suy nghĩ "nếu cưng chiều một đứa trẻ quá nhiều thì nó sẽ dễ trở nên hư hỏng". Vậy thì tôi khuyên bạn nên cùng đọc Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh với tôi.
L.M.Montgomery đã viết Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh cách đây hơn 100 năm nhưng vẫn khiến tôi ngỡ mình chính là bà Marilla và con gái tôi là cô bé Anne hay những cô bé tinh nghịch lắm lời khác trong quyển truyện nhỏ. À, thì ra người lớn bao giờ cũng có những suy nghĩ na ná giống nhau và trẻ con thì lúc nào cũng hồn nhiên, tinh nghịch, trong trẻo dù có sống cách nhau hơn 100 năm.
Làm cha mẹ thì vẫn muốn con cái phải thú nhận sai trái và thông thường thì chúng ta vẫn tin vào sự sắc bén trong suy luận và logic của mình hơn là ánh mắt ngơ ngác của một đứa trẻ. Hãy xem bà Marilla trách phạt Anne như thế nào và cách Anne thú nhận lỗi ra sao khi cô bé là người đã chạm vào cái áo thạch anh tím và sau đó thì nó đã biến mất.
Khi đọc chương Lời Thú Tội của Anne, tôi thấy đâu đó hình ảnh của mình, của cha mẹ, của bạn bè tôi... Khi làm phụ huynh, khi cho mình cái quyền tin rằng sự phân tích sắc bén của mình bao giờ cũng đáng tin cậy hơn lời nói của một đứa trẻ. Và rằng có đôi khi chính chúng ta đẩy con cái vào sự nói dối hoặc đánh mất đi sự tự tin vào bản thân chúng bởi sự vô lý và áp đặt khi ta có suy nghĩ "ba mẹ nói là đúng, cấm cãi".
Làm con nít cách đây một 100 năm và con nít bây giờ thì sao? Làm con nít như Anne thì vẫn bối rối vì không thể nào hiểu nổi tại sao bà Berry lại viết rằng bà ấy chưa từng đọc thứ gì có tính giải trí cao độ như vậy trong đời, khi Anne và các bạn gửi cho bà những mẫu truyện sáng tác của các cô rất bi thảm và gần như các nhân vật đều chết hết. (Theo cách nghĩ của Diana thì khi không biết làm gì với nhân vật, tác giả nên "giết" nhân vật đi cho xong).
Làm con nít như con mình hay như mình ngày xưa bé thì vẫn sẽ khóc nức nở nếu như có một bà hàng xóm bảo rằng mình xấu xí và gầy gò, mình là một con bé hư hỏng hoặc mình và các bạn đều có lỗi nhưng thầy giáo chỉ phạt mỗi mình mình. Làm con nít thì mới có thể nghĩ ra chuyện cùng thề thốt với cô bạn gái tâm giao của mình rằng sẽ không bao giờ lấy chồng mà sẽ là những bà cô già dễ thương sống bên nhau mãi mãi. Hoặc theo Diana thì sẽ lấy chồng và trở nên cao quý hơn nếu cưới một anh chàng hư hỏng, sôi nổi, hoang dã rồi cải tạo anh ta...
Làm con nít có lắm trò vui, bạn nhỉ? Đọc Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh, có đôi lúc tôi cười khúc khích mỗi khi thấy Anne vật vã, đau khổ với những rắc rối của cô bé, tôi tưởng tượng bà Marilla và ông Matthew cũng cùng cười với tôi nhưng cũng có hơn hai lần tôi thấy mặt mình ướt vì nước mắt, vì đồng cảm, vì thương Anne bé bỏng tội nghiệp, vì thấy mình cũng là người lớn có nhiều sai trái với trẻ con, vì thấy xúc động đến rớt nước mắt cảm ơn Anne về những suy nghĩ tích cực của em trong cuộc sống.
Tôi thật sự đầy phấn khích với quyển sách nhỏ Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh về những bài học thật đơn giản trong cuộc sống qua suy nghĩ của những nhân vật rất đáng yêu như: bà Marrila, ông Matthew, cô Allan và đặc biệt hơn hết là tôi muốn cảm ơn một cách sâu sắc cô bé Anne tóc đỏ.
Về công việc, cuộc sống, Anne cho tôi khái niệm sự giàu có vật chất không quý giá bằng giàu tình yêu thương chân thật: "Mình không muốn làm bất cứ ai ngoài bản thân mình, cho dù suốt cả đời mình không được an ủi bằng kim cương. Mình hài lòng khi là Anne của chái nhà Xanh, với chuỗi hạt ngọc trai của mình. Mình biết bác Matthew đã tặng nó cho mình kèm theo một tình yêu thương sâu sắc mà đám trang sức của quý bà váy hồng đó không bao giờ có được". Về tình yêu, Anne không chỉ dạy cho bà Marilla và còn dạy cả cho tôi: "Một tình yêu nên được thoải mái thể hiện qua lời nói và cái nhìn cởi mở". Về những trò linh tinh mà tôi nghĩ là đôi lần tôi muốn thử trong đời mình thì theo cô bé đáng yêu Anne tóc đỏ: "Nếu hư thì phải hư có mục đích".
Đọc Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh, bạn sẽ bắt gặp những đứa trẻ chưa ngoan, những đứa trẻ tinh nghịch và những đứa trẻ cực kỳ đáng yêu. Bạn sẽ thấy việc quan trọng nhất của một bậc phụ huynh ngoài chăm lo về thể chất còn là "nuôi dưỡng tâm hồn" cho trẻ, sẽ không có một phương pháp nuôi dạy khắc nghiệt nào "lại phù hợp và giúp trẻ ngoan".
Đọc Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh để trái tim của bạn được rung lên những giai điệu lãng mạn của mơ mộng và đắm chìm vào những khung cảnh rừng núi thật xanh ngát và thơ mộng. Hãy đừng từ bỏ tất cả lãng mạn và không nên đóng cửa trái tim mình trước những khả năng hàn gắn mà tự nhiên ban tặng chúng ta. Chúc bạn thật nhiều niềm vui với Anne tóc đỏ!