Đã hai ngày rồi anh im lặng, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại… Có lẽ anh đã muốn quên em thật rồi. Trong nỗi xót xa tận cùng của cảm giác bị bỏ rơi, em lại thấy dường như thật may mắn với em. Vì nếu anh không im lặng, nếu anh không cho em một cảm giác thật đau đớn thế này em mãi chẳng thể nào thoát ra khỏi cuộc tình đầy nước mắt với anh.
Em trao cho anh nụ hôn đầu tiên chỉ sau lần gặp gỡ thứ ba… Cái giá lạnh của thành phố trong sương như làm anh và em nhích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Mình đã có những ngày thật vui và hạnh phúc phải không anh? Cả cuộc đời này, em sẽ không bao giờ quên những ngày thật ngắn ngủi của hạnh phúc muộn màng.
Em yêu anh nhiều hơn bất kỳ một người phụ nữ nào khác yêu anh. Vì yêu anh, em một mình ở một chiến tuyến chiến đấu với gia đình và bạn bè của em. Họ đang cố kéo em ra khỏi mối quan hệ đầy bi thương và không có tương lai với anh. Nhưng em như ẩn mình mãi trong cơn mơ dài không tìm ra lối thoát, mọi người càng ngăn cản, em lại càng lao vào cơn lốc yêu đương mù quáng. Để rồi từng đêm, em lại một mình gào khóc lên như một đứa trẻ trong nỗi cô đơn tới tột cùng. Nỗi đau cứ thốc lên trong ngực em từng cơn như không còn muốn em tiếp tục được yêu anh nữa. Trái tim và lý trí cứ giằng xé nhau. Em muốn ra đi, bỏ tất cả lại phía sau, bỏ luôn cả anh dù yêu anh biết mấy. Nhưng mỗi lần gặp anh, em lại che giấu nỗi buồn dâng đầy lên trong mắt, lại ngã vào vòng tay của người đàn ông không phải chỉ là của riêng em. Em lại rạng rỡ cười trong niềm hạnh phúc nửa vời.
Đã đôi lần, em nói anh hãy buông tay em ra, để cho em đi. Nhưng rồi anh coi lời em nói như gió bay, chẳng chút lưu tâm. Cho tới tận bây giờ em vẫn không hiểu anh cứ cố giữ em bên cạnh anh là vì anh thật sự yêu em hay chỉ vì sự ích kỷ của một người đàn ông không muốn em về bên một người đàn ông khác? Anh ít khi chia sẻ với em về cuộc sống của anh, về gia đình, về những đứa con và cả về người phụ nữ là vợ anh. Em cũng lại càng ít hơn hỏi anh về điều đó, không phải em không quan tâm anh mà vì em sợ. Em sợ phải nhắc đến điều đó, em sợ phải đối mặt với sự thật là anh đã và đang có một gia đình. Em sợ cái sự thật mình là người thứ ba.
Và cũng có lần, em mạnh dạn hỏi anh "Mình có tương lai gì không?". Câu trả lời của anh làm em nhớ mãi. Anh bảo anh chưa biết nữa. Em òa khóc lên ngay sau khi đọc được dòng tin nhắn đó của anh. Trong tận sâu thẳm trái tim mình, trong giây phút đó, em biết em phải rời xa anh thôi. Vậy mà kể từ giây phút đó đến nay đã biết bao nhiêu đêm dài trôi qua, em vẫn không thể nào rời xa anh được. Anh cứ ở bên cạnh em, cứ vô tình bên cạnh nỗi đau của em.
Anh yêu, anh hãy tiếp tục lặng im như thế này anh nhé! Rồi một mai, những ngày tháng đã qua của em và anh sẽ chỉ còn lại là một dấu chấm mờ trong tâm trí anh. Cái đau đớn của em ngày hôm nay cũng sẽ theo thời gian yên dịu lại. Chỉ có bóng hình anh là mãi trong em!
Hoa Liti