Tình yêu của họ thật đẹp nhưng đã không có một kết thúc có hậu. Nhưng đọc tới cái đoạn kinh khủng đó, em thật sự choáng váng. Và cảm thấy thật đáng thương cho anh, một kẻ vừa tham lam, vừa gian ác, vừa hèn nhát và thấp kém biết bao.
Anh tham lam vì đã có vợ rồi (không biết anh đã có con chưa? con anh là con trai hay con gái? Anh nghĩ như thế nào nếu sau này con anh cũng sẽ gặp một kẻ không ra gì như anh?) mà vẫn muốn có thêm cho mình một người tình trẻ tuổi.
Anh gian ác vì đã lừa dối vợ mình đến tận cùng, không còn điều gì xấu xa hơn thế nữa. Anh nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của người vợ đầu ấp tay gối bao năm của mình mà vẫn trơ trơ.
Anh hèn nhát: nếu đã yêu cô gái đó sao anh không dám nói thật lòng mình với vợ để chia tay rồi đi theo tiếng gọi mà anh cho là của tình yêu và hạnh phúc?
Anh thấp kém, kém cỏi cho anh khi là một người đàn ông mà không dám hy sinh hay từ bỏ thứ mình đang có vì người mình yêu (hoặc cô gái kia, hoặc vợ anh) mà chỉ muốn khư khư giữ cả hai cho riêng mình. Cô gái ấy đã rời bỏ anh vì biết chẳng thể nào hạnh phúc khi gắn kết đời mình với một con người như thế. Rồi một ngày không xa, khi tuổi trẻ, sắc đẹp và sự tươi tắn không còn, chắc gì anh không chạy theo cô gái khác để rồi lại nói rằng, những nụ hôn, sự gần gũi bên cô gái này cũng chẳng thể nào dập tắt niềm khao khát và nỗi nhớ về cô gái khác trong anh.
Em đọc mà thấy xót xa cho vợ của anh nhiều quá, liệu rằng chị ấy có thể nào tiếp tục sống chung với anh nếu như biết được những điều tồi tệ trong suy nghĩ và hành động của chồng mình? Anh đã nghe nói về điều này chưa? Điều đau khổ nhất trong tình yêu là bị phản bội.
Điều đáng sợ nhất khi bị phản bội là bị mất niềm tin. Và điều kinh khủng nhất khi mất niềm tin là không thể nào yêu được nữa. Chị ấy sẽ không thể nào yêu anh được nữa, nhưng với những người đàn ông tốt bụng, chân thành và tử tế, biết sống tốt, sống có trách nhiệm, thì tại sao lại không nhỉ?
Anh hãy bừng tỉnh cơn mê muội này nếu như không muốn sẽ có một ngày anh chẳng còn ai - mãi mãi
TY