Anh chỉ muốn có một chút gì đó để tiếp tục nuôi dưỡng nó, nhưng không có, hình như tất cả những gì xảy ra từ trước đến giờ đều là những thứ anh tưởng tượng và tự huyễn hoặc mình. Hụt hẫng ghê gớm. Anh bỏ hết công việc cả 2 ngày hôm nay, chỉ để chờ một điều gì đó mà tự anh cũng không biết đó là gì. Cuối cùng anh đã quyết định đứng dậy và bước ra khỏi nhà vào buổi chiều đầy nắng và gió này. Lần này không như các lần trước, lần này anh không còn hy vọng vào bất cứ một thứ gì, chỉ có tiến bước trên con đường và đi về nơi không có em.
Thực sự là khó khăn, để dứt bỏ một thói quen. Thói quen nghĩ về một người mỗi buổi sáng thức giấc. Thói quen nghĩ về một người khi mặt trời tắt nắng. Nghĩ về một người khi gặp phải khó khăn kể cả từ cuộc sống bên ngoài lẫn bên trong. Và khi mọi thứ kết thúc đã để lại một khoảng trống mênh mông, hai hôm nay anh đã ngồi nói chuyện với rất nhiều bạn bè, có nhiều người mình đã không gặp từ rất lâu. Rất nhiều lời khuyên, anh biết mình sẽ đứng dậy được rất nhanh thôi. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, một góc của trái tim vẫn có một cánh cửa mở sẵn chờ một tiếng gọi... Đó là tất cả những gì mà lý trí của anh ưu ái cho trái tim của mình. Nhưng có thể sẽ không bao giờ có kết quả. Dường như đây là mối nợ tình từ kiếp trước, có thể là như thế. Mình không thuộc về nhau trong tương lai nhưng trái tim anh đã thuộc về em trong mấy tháng vừa rồi. Để rồi khi được anh lôi về, nó đã mang trên mình thêm nhiều vết thương cùng những vết khắc đẹp in hằn lên nó.
Không ngờ đứng dậy để bước tiếp lại cần đến nhiều sự quyết tâm đến thế, đã bao lần anh muốn trở lại cái cảm giác nhớ nhung như trước bất chấp cho chuyện gì xảy ra. Nhưng rồi anh lại gạt hết nó đi, anh không thể. Nó sẽ làm em khó xử và làm cho anh càng ngày càng đau khổ. Nick yahoo của anh lại sáng với tất cả mọi người chứ không riêng mình em nữa. Và để rồi phải đối mặt với tất cả, cả quá khứ, hiện tại, có lẽ cả tương lai nữa. Anh không muốn lên đây để viết, bởi vì đây là nơi viết gửi cho người mình yêu thương. Anh chỉ gửi cho người anh đã từng yêu thương, hy vọng là như thế. Phải bỏ qua tất cả để bắt đầu cuộc sống cho riêng mình phải không em. Em cũng hy vọng "ông anh" này làm như thế phải không. Không bao giờ muốn coi em là "cô em" cả đâu nhưng mà còn lựa chọn nào nữa đâu.
Việt Phương