Lần đầu tiên bọn mình đi chơi với nhau có thể xem là buổi hẹn hò không nhỉ, chắc là không bởi vì em chỉ xem anh như anh trai thôi còn anh chỉ xem em như một cô bé bướng bỉnh. Ngày hôm đó bọn mình đi chơi thật là vui cũng từ hôm đó anh không còn coi em là cô bé bướng bỉnh nữa. Trong anh đã nẩy sinh một tình cảm với em mà anh không diễn tả được liệu có thể gọi là tình yêu được không nhỉ. Sau đó không lâu anh quyết định nói cho em biết từ sau hôm mình đi chơi với nhau anh đã có chút tình cảm với em, nhưng em nói em chỉ xem anh như anh trai thôi và anh đang vội vàng và nhầm tưởng đấy thôi. Một thời gian sau bọn mình rất ít nói chuyện với nhau và có vẻ em đang có chuyện gì đó buồn lắm. Lúc nào gặp trông em cũng rất chi là tâm trạng anh đã nhiều lần hỏi tại sao em buồn vậy nhưng em không bao giờ trả lời anh mà luôn lẩn tránh em chỉ nói rằng một phần nội buồn là do anh gây ra.
Anh chỉ có thể xin lỗi và động viên em thôi mong em hết buồn để trở lại thành cô bé bướng bỉnh vui vẻ hồn nhiên như ngày nào. Rồi sau đó em cũng ít buồn hơn cũng có vẻ vui hơn và anh vui lắm. Nhưng trong những câu chuyện chẳng có gì nhiều khi bọn mình luôn hiểu lầm, luôn giận nhau rồi lại làm lành với nhau rất nhiều lần như vậy. Em luôn nói rằng anh suy nghĩ quá phức tạm còn anh luôn cho rằng em suy nghĩ quá đơn giản. Cũng vì vậy mà bọn mình luôn luôn hiểu lầm nhau làm nhau không vui có thể nói là đau khổ. Cho đến giờ chúng mình cũng vẫn chỉ coi nhau như hai người bạn và chưa bao giờ vượt quá giới hạn đó.
Dạo này anh đã gặp gỡ thêm một số cô gái khác, anh muốn khẳng định tình cảm của anh dành cho em thế nào liệu có phải là tình yêu không hay chỉ là anh đàng mộng tưởng. Bây giờ anh đã có câu trả lời anh lúc nào cũng nghĩ cũng nhớ đến em ngay cả khi đang ở bên người khác. Nhưng em lúc nào cũng hững hờ và thường xuyên giận hờn anh. Không hiểu tình cảm của em có dành cho anh không nhưng anh thực sự thự sự lúc nào cũng nhớ đến em. Thực lòng dù thế nào đi nữa anh luôn mong em vui vẻ và hồn nhiên như ngay đầu mình mới quen nhau. Anh mong muốn một ngày nào đó mình sống lại những ngày vui vẻ hạnh phúc đã qua. Có những thứ là của mình thì mình không biết quý trọng nhưng khi nó mất đi thì mình lại hối tiếc. Bây giờ anh chỉ biết một điều anh nhớ em nhiều lắm!
Trương Văn Hải