Những suy nghĩ của một thời xa xưa ấy đã tan theo giấc mơ thời áo trắng sau cánh cổng trường phổ thông. Năm tháng cứ trôi, thời gian ra đi không bao giờ trở lại nhưng những dấu ấn về một thời để nhớ cứ khắc khoải trong tâm trí mỗi người khi nghĩ về cái người ta gọi là "kỉ niệm".
Đôi phút nhắm mắt trộm nghĩ về một mẫu hình lý tưởng trong cuộc đời biết đến khi nào mình mới gặp được? Câu hỏi đó cứ bỏ lửng và suy nghĩ ấy như những bong bóng xà phòng bay lập lờ rồi nhanh chóng vỡ trong không trung.
21 tuổi em gặp anh, một người không hoàn hảo. Anh học không cao, chí ít là so với em, anh ít chiều chuộng, ít chịu hiểu những suy nghĩ rất trẻ con của người con gái đang yêu. Anh không lãng mạn, không đàn, không hát, không bao giờ mở ra một viễn cảnh, một cuộc sống màu hồng trước mắt em nhưng anh rất bao dung, rất biết sẻ chia và rất chân thật.
Anh không nói rằng "Anh yêu em" mà luôn bảo: "Khi nào mỏi chân hãy hãy về bên anh". Anh không dỗ dành: "Đừng buồn, đừng khóc" mà chỉ bảo: "Bờ vai anh luôn dành cho em".
Anh nhớ thương! Tình yêu và sự sẻ chia từ anh là những thứ hoàn hảo nhất mà em không thể đánh mất trong cuộc đời này. Dẫu biết rằng em phải tập làm quen, tập chấp nhận những điểm không hoàn hảo ở anh. Và dẫu biết rằng cuộc đời này không cho phép chúng ta nói hai chữ "giá như" nhưng nếu cho em một lần được nói câu nói đó em sẽ ước: "Giá như có một phép màu nhiệm nào cho tình yêu của chúng ta em sẽ ước được bên anh suốt đời" Yêu thương của em ạ!
Quỳnh Mai