Còn anh, tình cảm dành cho em là không bao giờ thay đổi cho đến bây giờ, anh chỉ yêu mình em thôi. Nhưng anh không thể tiếp tục tình cảm ấy được nữa. Nếu yêu anh tại sao em lại lựa chọn ra đi. Khi em nói điều đó anh đã rất đau khổ em biết không?
Anh nói có thể đợi em về, em đã cho anh cơ hội dù là hy vọng nhỏ nhất. Còn bây giờ vấn đề lại ở anh dù biết chúng mình sắp được gần nhau. Em sắp về nước rồi đúng không? Anh vui mừng lắm chứ nhưng anh lại không thể đón nhận tình cảm ấy được nữa, anh đã thay đổi.
Từ ngày em rời xa anh đến một đất nước xa lạ, anh luôn nhớ và lo lắng cho em. Còn riêng anh thì khác anh không còn đủ tự tin trong cuộc sống này nữa, anh đã thất bại, học hành dở dang, anh đã vùi đầu vào rượu chè và những cuộc vui đến tận khuya. Khi sáng tỉnh dậy không anh còn nhớ điều gì nữa. Sau một năm từ ngày em ra đi anh đã thay đổi. Chỉ có tình cảm anh dành cho em là không bao giờ thay đổi chỉ vì "Anh yêu em".
Chúng ta đã đi những con đường riêng và anh biết thế là tốt nhất. Nhưng anh muốn mọi con đường sẽ đưa em về bên anh. Thời gian cũng dần trôi anh cũng đã làm lại từ đầu để xứng đáng với em, anh đã đi học trở lại và đang học năm thứ ba vì anh không muốn mình vấp ngã thêm một lần nữa.
Phải yêu những gì chỉ xuất hiện một lần trong cuộc sống đúng không em? Chỉ để mong em hiểu và tha thứ. Nhưng anh không dám đối mặt với em vì anh không xứng đáng. Hẹn ngày gặp em nhưng nó sẽ không như buổi ban đầu anh gặp em nữa, mặc dù anh không muốn như vậy.
Phan Tùng