Tôi và anh học cùng nhau từ thời phổ thông nhưng anh lớn hơn tôi 2 tuổi. Lúc ấy là những năm 1995, cuộc sống ở quê còn khó khăn, chúng tôi ngày hai buổi đến trường, học xong rồi về chứ không có điện thoại để liên lạc như bây giờ. Không hiểu sao lúc ấy, hình ảnh anh bạn thân cùng lớp đã in đậm trong suy nghĩ của tôi. Tôi luôn quan tâm anh nhưng không bao giờ dám nói lời nào, thời ấy con gái không dạn dĩ như giờ, nhát lắm! Vậy là tôi âm thầm đi bên lề cuộc sống của anh từ lúc ấy.
Thời học sinh phổ thông của chúng tôi, tình cảm bạn bè trong sáng như tờ giấy trắng. Tôi ngây thơ, hồn nhiên và lặng lẽ bên anh như một người bạn thân. Những năm tháng học trò thật nhiều kỷ niệm không kể hết được. Rồi tai họa đến với anh khi ba anh bị tai nạn và qua đời, lúc nhận được tin ấy tôi cảm thấy như mình vừa bị mất mát một điều gì đó to lớn và cảm thấy thương anh nhiều hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua đến năm thi cuối cấp, tôi hoang mang và cảm thấy nuối tiếc rất nhiều nhưng làm sao cãi lại được quy luật của thời gian. Tôi dồn hết tâm trí cho việc học, mong mình tìm được một tương lai sáng sủa. Những ngày cuối cùng gặp nhau ở trường lòng bồi hồi chờ đợi một ánh mắt hay một lời hẹn cho ngày gặp lại, nhưng anh không nói và tôi cũng im lặng ra đi. Tôi biết anh không dành tình cảm cho mình. Chia tay nhau nhưng trong lòng đầy nặng trĩu, tôi biết mình sẽ khó lắm nếu thật sự muốn quên hẳn bóng hình anh.
Vậy là xa nhau từ đó, tôi vào Sài Gòn học tiếp, còn anh cũng đi tìm tương lại cho riêng mình. Lúc ấy hai chúng tôi không có điện thoại để liên lạc như bây giờ, mọi thông tin liên lạc dường như chấm hết. Qua bạn bè, tôi biết anh đã có người yêu, một cô bạn học trường Y. Tôi buồn nhiều lắm nhưng trong lòng thầm cầu mong cho nười mình thương được hạnh phúc thật nhiều.
Rồi tôi cũng có người yêu, một người lớn hơn tôi nhiều tuổi. Ừ thì yêu đấy, yêu để quên anh bạn mà mình chưa quên được. Cuộc đời không như ta mơ ước, tôi lại chia tay người yêu của mình nhưng không có nước mắt rơi, chỉ có một khoảng trống vô hình. Có lẽ tình cảm sâu sắc tôi đã dành cho anh bạn kia, một tình cảm đơn phương câm nín. Dù chia tay mối tình đầu nhưng tôi không cảm thấy đau khổ và hụt hẫng như bao cuộc tình khác, có lẽ mình đã chai lì với cảm giác này rồi chăng, lòng tự nhủ như vậy!
Tôi lại lao vào việc học, không còn liên lạc với bạn bè từ đó. Những ngày họp lớp tôi đều từ chối không tham gia, không còn gặp lại một người bạn cũ nào nữa. Tôi muốn trốn chạy, muốn xóa bỏ tất cả ký ức. Rồi tôi cũng ra trường, đi làm và tìm cho mình những người bạn mới. Tôi đang cố quên đi một tình cảm không dành cho mình. Lòng tự trọng không cho phép tôi gục ngã. Đã bao lần đi ngang qua ngôi trường PTTH, kỷ niệm xưa chợt ùa về, đâu đó câu hát trong bài "Trường cũ tình xưa" làm tôi nhớ mãi".
Mấy năm sau tôi lập gia đình vì muốn chấm dứt những tháng ngày long đong không điểm tựa, muốn ổn định và quên đi quá khứ. Tôi biết tình cảm kia anh không dành cho mình, vậy thì mình còn chờ đợi điều gì nữa? Tôi cứ nghĩ, có gia đình rồi chắc mình sẽ quên được anh, vậy mà... Ngày cưới tôi, anh có mặt nhưng đi một mình mà không có người yêu đi cùng. Tôi cũng không biết mặt người yêu anh, người đã chiếm trọn trái tim anh và nó không có chỗ dành cho tôi.
Rồi tôi bặt tin anh từ đó, vun đắp cho gia đình nhỏ của mình và dần dần quên đi quá khứ. Ngày anh cưới vợ, tôi đang mang thai, ốm nghén rất nặng nên không đi được, vậy là tôi lại không có cơ hội để nhìn thấy tình yêu của anh dù chỉ một lần. Lòng tự nhủ hãy quên anh đi và cầu mong cho chúng tôi đều hạnh phúc trong cuộc sống của riêng mình.
Giờ con tôi đã lớn, thời gian đã làm tôi nguôi ngoai quá khứ. Có lẽ tôi đã không muốn nhớ và không dám nhớ. Rồi cách đây khoảng 3 năm, anh tìm được số điện thoại của tôi qua chị tôi. Chiều hôm ấy, tôi đang làm việc, số lạ tôi không muốn nghe nhưng không hiểu sao lại nghe máy. Khi biết đó là anh, tôi đã vỡ òa, cảm giác lâng lâng. Anh nói chuyện rất lâu, cảm giác lâu ngày gặp lại không sao tả được. Mối tình đơn phương bao nhiêu năm của tôi đây sao? Tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại anh dù chỉ một lần. Tại sao anh tìm số điện thoại của tôi và liên lạc làm gì, tôi đã cố quên anh rồi mà. Vậy là từ đó, tôi đã có tin tức của anh, giờ anh đã là ông bố hai con rồi.
Năm đó họp lớp, lần đầu tiên tôi tham gia, gặp lại bạn bè sau hơn 10 năm xa cách, một phần cũng vì anh. Rồi công việc gặp sự cố, tôi hụt hẫng như rơi xuống vực sâu, cảm giác đau đớn chưa từng có. Tôi chuyển nơi công tác, anh mất số điện thoại của tôi nên tới tìm tôi và xin số điện thoại nhưng bạn tôi đã không cho. Sau này tôi liên lạc anh mới nói cho tôi biết. Lần đầu tiên trong đời tôi đi nhậu với bạn đến say, khóc và gọi cho anh. Tôi không nói được gì, chỉ khóc. Hôm ấy anh đang đi công tác ở Đà Lạt, chiều nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì hãy nói để anh biết mà an ủi. Tôi không tâm sự được với chồng do chồng không hiểu công việc của tôi. Tôi xem anh là người tri kỷ và biết anh sẽ hiểu được mình. Hai giờ đêm hôm đó anh gọi cho tôi, có lẽ do say nên anh không ngủ được. Rồi anh chuyển công tác, xa nhà cuối tuần mới về. Tối tôi trực, 12h khuya anh lấy số điện thoại lạ gọi cho tôi, lại một lần nữa anh làm tôi ngỡ ngàng và hạnh phúc. Đêm ấy chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, đến khi trời gần sáng.
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng điện thoại cho nhau khi rảnh, nói chuyện hỏi thăm về gia đình con cái, tuyệt nhiên không có chuyện hẹn hò hay gặp nhau, anh cũng không hề biết cô bạn này đã có tình cảm đơn phương với mình nhiều năm qua. Mỗi lần muốn gọi cho anh tôi đều suy nghĩ rất nhiều, mình có làm phiền anh không, có nên không? Tôi không muốn làm anh khó xử.
Cách đây một tuần tôi gọi cho anh hỏi thăm công việc, nói chuyện một lúc tôi mới biết anh từng xóa số của tôi, xóa Zalo, Tango của tôi trong danh sách bạn bè. Tôi gặng hỏi lý do vì sao thì anh không nói. Tôi hụt hẫng và giận anh ghê gớm. Đã đôi lúc tôi tự hỏi mình có nên một lần nói thật lòng mình, dù sao nói ra mình cũng thấy nhẹ lòng hơn. Rồi tôi lại không đủ cam đảm và nghĩ giờ dù có nói ra cũng chẳng để làm gì, chỉ làm tôi và anh khó xử hơn mà thôi. Hôm ấy nghe điện xong, giận quá tôi đã nhắn tin cho anh: "Bạn đã làm cho mình hụt hẫng, có lẽ mình nên xóa bỏ tất cả, kể cả số điện thoại này. Nói thế nhưng tôi làm sao xóa mờ đựơc những ký ức. Gần 20 năm vẫn không thể nào quên, bạn làm sao hiểu đựơc. Cảm ơn bạn vì tất cả". Nhắn xong tự nhiên tôi thấy hối hận sao ấy.
Điên rồ và nổi loạn, đã có lúc tưởng tượng mơ hồ nếu một ngày mình có chết đi cũng mong một lần nắm lấy bàn tay anh và nói:tình cảm dành cho anh luôn ở sâu trong một ngăn trái tim mình, không có gì thay thế. Tôi đã cố lấp đầy những khoảng trống bằng công việc, con cái nhưng không thể che khuất hoàn toàn, vẫn còn những khe hở vô hình và tôi lại có lúc nghĩ về anh. Tôi thấm thía câu mà người ta từng nói "Định mệnh đã cho ta gặp nhau nhưng chắc gì số phận đã cho ta buớc tiếp". Tôi và anh, định mệnh đã an bài. Mong nhận được sự đồng cảm từ các bạn.
Mỹ
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.