Tuy có đôi lúc bị cuộc sống cuốn đi vội vã quá, nhưng em cũng kịp định hình cho mình một mẫu người yêu trong tương lai, chân thành, lãng mạn, một chút hài hước, thông minh và trên hết, yêu em bằng một tình yêu nồng nhiệt.
Mẫu người như thế em biết là tìm sẽ không ra, bởi vì nó quá hoàn hảo đi rồi. Nhưng đến bây giờ khi tuổi dậy thì đã qua từ lâu lắm, và thời khắc thanh xuân đang dần dần trôi đi, thì em biết những người con gái trên thế gian này tìm gặp được người tình trong mơ của mình như thế, quả là đếm trên đầu ngón tay. Và tuy vẫn không ngừng mơ ước về một hình mẫu đàn ông cho cuộc đời, em vẫn kịp phát hiện ra mình, hơn cả hoàn hảo, bởi vì mình không hề hoàn hảo.
Mình không lãng mạn, ít khi tặng hoa,lại cũng chẳng mấy khi tặng quà. Những ngày kỷ niệm của 2 đứa mình còn chẳng nhớ gì cả. Thậm chí còn quên bẵng cả ngày sinh nhật của em. Mình không khen em xinh, em nấu ăn ngon, chẳng nịnh em lấy một câu nào hết. Mình cũng chẳng phải là một người hài hước cho lắm, chỉ lâu lâu buông một câu rất thâm thuý ý nhị mà ngồi ngẩn tò te cả buổi em mới nghiệm ra được ý nghĩa của nó.
Chỉ một điều em thấy mình "được" trong 4 cái điều em đặt ra cho mẫu hình lý tưởng của em, mà vì cái "được" đó mà em kết mô đen mình, rồi yêu mình cho đến tận bây giờ, vì mình thông minh thôi ! Yêu mình rồi em mới biết em có trong tay cả một thế giới. Tha hồ em tìm tòi khám phá, háo hức. Và cảm thấy may mắn vô cùng khi em kịp bắt gặp mình trước khi chúng ta đi qua nhau giữa dòng đời. Những khi em hắt hơi, nhức đầu, mình ron ren lo lắng.
Mỗi lúc đồ đạc trong nhà hư hỏng, đều có bàn tay mình sửa chữa giùm cho. Những lúc ngốc nghếch làm không được chuyện gì, mình âu yếm xoa mái tóc ngắn cũn cỡn và chê "Gà lắm cưng ạ!" rồi cười xoà làm hộ cho em. Đôi khi em còn ham muốn hơn thế, tham lam hơn thế. Muốn mình phải tỏ ra tình cảm nồng nhiệt hơn, như hoàng hôn cuối ngày phải cháy rực để nhường cho màn đêm buông xuống ấy. Mà mình thì cứ bình chân như vại, từ tốn và dịu dàng trong tình yêu, dung hoà cái ngông cuồng vụng dại của em. Dẫu cho mình không phải mẫu hình lý tưởng trong giấc mơ xuân thì con gái, thì em vẫn thấy yêu mình thật nhiều, thật nhiều.
Nếu được chọn lựa để yêu lại một lần nữa, em sẽ không ngại ngần mà vẫn sẽ chọn được yêu mình. Cho dù trăm ngàn lần chọn lựa cũng vậy mà thôi. Như ánh nắng cuối ngày, cháy đỏ một màu huy hoàng rực rỡ, em sẽ vẫn yêu mình như ngày mai không còn có thể được yêu, cuồng nhiệt và vụng dại. Để lại được mình xoa xoa mái tóc ngẵn cũn, chê "Gà lắm cưng ơi". Yêu và thương Chip.
Chip