Cũng ngày hôm ấy mình trao cho người ta nụ hôn, một nụ hôn thực sự, cho dù đó là nụ hôn người ta đi ăn trộm, vì mình đã thuộc về người khác rồi, nhưng cả đời này người ta sẽ không quên được đâu.
Mình cũng sẽ chẳng bao giờ quên đúng không? Trong hai người đàn ông mình chỉ có thể chọn một, mà người kia đã sở hữu mình rồi, mình đâu có thể đổi lại phải không? Nhưng người ta không buồn nhiều đâu bởi vì người ta biết trong trái tim mình thực sự đang có hình ảnh của ai rồi.
Tình yêu của chúng mình thật ngang trái và đau buồn nhưng tại sao cả hai đứa vẫn mãi lao vào nhau? Mình cũng biết, người ta cũng biết dù có cố gắng đến mấy chúng mình cũng không đến được với nhau, nhưng tại sao, tại sao mình lại nhớ nhau quay quắt như thế? Tại sao người ta lại thấy đứt từng khúc ruột khi mình khóc? Tại sao người ta chẳng làm được việc gì nên hồn khi thấy mình đau buồn? Tại sao mình cứ mãi đi vào giấc mơ của người ta? Đúng như mình nói thật là đau xót khi tìm thấy một nửa đích thực của mình rồi mà không dám giữ lại!
Mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa phải không? Mình còn nhớ không, có lần người ta bảo: nếu có một điều ước người ta sẽ ước người ta chưa bao giờ và không bao giờ yêu mình cả, vì càng yêu mình nhiều bao nhiêu thì hai đứa càng khổ bấy nhiêu. Nhưng mình ạ, từ khi có mình người ta mới biết thực sự yêu một người là như thế nào? Có mình, người ta mới cảm nhận được cảm giác được một người yêu mình, hy sinh vì mình là như thế nào! Mình sẽ mãi là người yêu người ta nhiều nhất và cũng là người người ta yêu nhiều nhất mình ạ. Tất cả tình yêu trong con tim người ta, người ta trao hết cho mình rồi.
Lần này, mình quyết tâm chia tay người ta lắm phải không? Người ta cũng muốn chúng ta sẽ dừng lại ở đây, tình yêu của chúng mình như thế là đủ kỷ niệm vui buồn và đau thương, mất mát rồi mình nhỉ? Nhưng người ta sợ lý trí không thắng nổi con tim mỗi khi ở bên cạnh mình, khi thấy mình cười, khi nghe mình nói.
Mình cố gắng giúp người ta quên mình, mình nhé! Người ta của mình Dlovexkg
Dlovexkg