Kết quả đã chứng tỏ rằng tình yêu làm cho 2 kẻ khác giới sát lại gần nhau bằng cách giảm đi một số sự khác biệt.
Nhà nghiên cứu Donatella Marazziti và cộng sự Domenico Canale, tại Đại học Pisa, Italy, đã đưa ra kết luận trên sau khi so sánh 24 người trẻ tuổi đang say vì tình với 24 người từ lâu chưa có cảm xúc yêu đương. Những người này được xét nghiệm máu, kiểm tra hormone. Kết quả cho thấy hàm lượng testosterone trong phụ nữ tăng còn ở đàn ông thì giảm.
Các nhà khoa học chưa rõ vì sao có sự tăng giảm này, nhưng cho rằng sự thay đổi có thể liên quan tới hành vi tình dục.
Mẫu máu cũng cho thấy những người đang yêu, kể cả đàn ông và đàn bà, đều gia tăng hàm lượng cortisol, liên quan tới stress. "Sự gia tăng cortisol có thể là một yếu tố phản ánh sự khởi đầu của các giao tiếp xã hội", Marazziti nói.
Hàm lượng cortisol tăng để thúc đẩy năng lực của mỗi cá nhân trong việc chống chọi với stress và cảm nhận sự hiểm nguy. Tuy nhiên, những người đang yêu lại không vội vàng đánh nhau hay chạy trốn. Marazziti giải thích rằng thuật ngữ "stress" không phải lúc nào cũng mang nghĩa tiêu cực, nó ám chỉ những nhu cầu bổ sung đặt lên cơ thể. Trong trường hợp này, tình yêu cho thấy nó cần phải có sự bảo dưỡng về mặt sinh hoá học.
Một nghiên cứu trước do Marazziti và Canale thực hiện cũng tìm thấy cảm giác yêu đương say đắm chỉ kéo dài trong khoảng 18 tháng đến 3 năm. Sau 12-28 tháng, hầu hết mọi người đều cảm thấy yên bình và ít bị sao nhãng bởi ý nghĩ và hình ảnh về "người ấy". Tuy nhiên, nhiều cặp tình nhân đã sống tốt với nhau sau ngưỡng cửa 3 năm đó.
"Rõ ràng có rất nhiều đôi đã duy trì bên nhau trong một thời gian dài, và nó có nghĩa rằng có sự tham gia của các cơ chế khác", Marazziti nói.
Bà cũng bổ sung rằng cảm giác yêu đương sẽ quay trở lại, kể cả với cùng một người. "Tình yêu có thể đến, đi, và rồi trở lại, nhưng nó là một quá trình tiêu tốn năng lượng, cơ thể sẽ không thể chịu đựng được nó quá lâu".
Andreas Bartels, nhà nghiên cứu tại Viện Điều khiển sinh học Max Planck ở Đức, cho rằng "tình yêu dường như là một cơ chế sinh học mà một số loài có được để thúc đẩy sự gắn kết. Nó đảm bảo rằng con người hay một số loài vật sẽ gắn kết với nhau, trong nhiệm vụ nuôi con và thực hiện vai trò cha mẹ".
Theo VnExpress, do niềm đam mê có thể lụi tắt theo thời gian, Marazziti hy vọng sẽ tìm hiểu được những cơ chế khoa học xã hội nào có thể giúp các đôi ở bên nhau trong nhiều năm, thậm chí là hàng thập kỷ.