Khi vào học năm thứ 2 một trường cao đẳng, tôi đã tình cờ gặp anh thông qua một người bạn. Hôm đó, tôi còn đang ngủ (vì tôi học buổi chiều), bạn tôi đi học về và điện thoại cho tôi, nói là sẽ cùng một số người bạn qua chỗ tôi chơi. Tôi vội vàng dậy rửa mặt, thay quần áo. Bạn tôi đến và dẫn thêm 4 người khác nữa, trong đó có anh.
Lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi đã ấn tượng vì tôi và anh cùng quê với nhau. Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ và cuối cùng, tôi nhận anh là anh trai nuôi. Anh thật hiền lành và dễ gần. Sau đó, có một người bạn dọn vào ở chung phòng trọ với tôi. Khi anh sang chơi, anh đã để ý người bạn đó từ khi nào mà anh không nói. Những lúc cả nhóm đi chơi, anh dành cho người đó cử chỉ, thái độ và sự quan tâm. Tôi nhận ra là anh đã thích người đó. Không biết tại sao tôi lại thấy buồn lắm vì chúng tôi là anh em kết nghĩa của nhau rồi mà. Nhưng tôi cũng không nói gì với ai cả.
Sau khi đi chơi về, tôi đã nói với bạn tôi rằng anh ấy thích bạn tôi. Bạn tôi nói nó cũng có cảm giác đó. Nhưng trong nhóm thì cũng có hai người nữa thích bạn ấy nên bạn ấy không biết chọn ai vì đối với ai, bạn cũng có tình cảm. Đến một ngày, nhóm chúng tôi cùng đi hát karaoke thì cô ấy đã quyết định chọn một người không phải là anh. Họ không công khai nhưng anh để ý nên cũng biết. Anh buồn lắm và tôi thường an ủi anh. Trong khi đó, anh lại nhắn tin kể chuyện vui và thách đố với một người bạn khác của tôi. Tôi thấy buồn vì anh nhắn tin nói chuyện với tôi thì ít mà có nói cũng chỉ toàn về chuyện tình cảm buồn.
Lúc đó, tôi cũng đã cố gắng như không có chuyện gì, không có tình cảm gì với anh cho thoải mái. Tôi đã đi chơi với một người con trai khác. Chiều hôm đó là ngày 19/5, sau khi học xong, anh cố tình rủ nhỏ bạn tôi đi chơi và rủ luôn cả nhóm. Nhỏ bạn tôi từ chối nối là có việc, tôi cũng vậy. Anh giận chúng tôi nhưng có lẽ điều làm anh buồn nhất không phải vì tôi mà là vì bạn tôi không đi. Đêm đó, tôi điện thoại rủ anh ra ngoài chơi, nhân tiện giới thiệu bạn trai của tôi cho anh. Anh không ra mà lại trách cứ tôi. Tôi không hiểu sao lúc đó thấy có lỗi với anh và khi về phòng đã điện thoại xin lỗi anh. Tôi hẹn anh đi cafe trưa hôm sau.
Trưa hôm đó, tôi phải bỏ học vì hẹn với anh. Tôi cảm thấy đi với anh rất vui và hai đứa tôi không nói về đề tài nào khác ngoài nhỏ bạn tôi. Anh hỏi thăm người đó nhiều điều nhưng anh không hề hỏi gì về tôi. Tôi rất buồn nhưng được ở bên anh là tôi vui rồi. Vài tháng sau, đúng vào ngày thứ 7, tôi qua nhà chị tôi chơi và sau đó, nhờ anh qua đón vì anh đi học ở gần đó. Anh chở tôi về, ghé công viên 30/4 chơi và anh đã tặng tôi món quà nhân ngày quốc tế thiếu nhi và mấy quả măng cụt anh hái ở quê lên. Khi anh lột vỏ ra đưa tôi ăn, tôi thật hạnh phúc. Tôi ăn và anh nhìn tôi. Anh kêu tôi đưa điện thoại cho anh để anh gắn món quà 1/6 cho tôi. Tôi thật bất ngờ khi nhận được một chiếc móc điện thoại xinh xắn, đáng yêu. Hai đứa tôi nói chuyện vui vẻ một lúc rồi về.
Khi về phòng, tôi ngắm nhìn chiếc móc mà thấy rất hạnh phúc. Tôi chợt nhìn thấy trong chiếc móc điện thoại có hạt gạo ghi chữ "I love you". Tôi thật bất ngờ và đã nhắn tin cho anh. Hai đứa tôi nói chuyện gần hết đêm. Cuối cùng, tôi quyết định nói là tôi yêu anh. Tôi đợi đến lúc kim đồng hồ điểm 12h, tôi đã nói lời yêu anh qua tin nhắn. Nhưng anh không trả lời, làm tôi buồn lắm. Tôi nhắn thêm rất nhiều tin nhưng anh cũng không trả lời. Tôi nghĩ có lẽ là anh không thích tôi, có lẽ hạt gạo đó chỉ là tình cờ thôi. Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được.
Đến sáng, tôi và nhỏ bạn đi học Anh văn thì bạn của anh điện thoại rủ hai đứa tôi ghé ăn cơm. Khi đến hẻm nhà anh, tôi không biết nhà nên lấy điện thoại ra gọi cho anh. Đột nhiên, dây diện thoại anh tặng tôi bị đứt. Tôi nghĩ có lẽ là ý trời. Khi vào phòng, tôi mượn máy tính anh làm bài tập tin học, thấy điện thoại tôi không có sợi dây mà đêm qua anh tặng nên anh không nói chuyện gì với tôi nữa. Tôi giải thích là dây bị đứt, nhờ anh gắn lại. Lúc đó anh đã vui vẻ nói chuyện lại. Tôi cũng không hiểu anh nghĩ gì nữa.
Khi tôi về để chuẩn bị đi học buổi chiều thì anh nhắn tin và nói anh nhớ tôi, thương tôi. Tôi thật sự bất ngờ nhưng cũng lo sợ. Tôi hỏi anh sao đêm qua tôi nhắn tin anh không trả lời? Anh nói là anh ngủ quên. Tôi cũng không nói gì nữa và chúng tôi đã chính thức yêu nhau từ đó. 1/6 là ngày mà tôi hạnh phúc nhất.
Hai năm sau, hai đứa tôi đã ra trường. Tôi làm công chức nhà nước, còn anh làm tư nhân nhưng công việc của anh không ổn định. Anh bây giờ rất yêu tôi và tôi cũng vậy. Nhưng anh muốn về quê làm vì ba mẹ anh đã già, không thể làm nổi nữa và anh là con út. Còn tôi thì đang làm ở TP HCM. Anh kêu tôi về quê cùng anh nhưng tôi không muốn.
Dù rất yêu anh nhưng tôi không muốn về quê làm vì công việc của tôi trên này đã ổn định. Tôi đang rất sợ vì nếu chúng tôi ở xa nhau thì tình cảm sẽ như thế nào? Còn nếu cưới nhau, tôi làm ở đây, anh ở quê thì ra sao? Tôi không hề muốn về quê anh nhưng cũng không muốn ở xa anh. Tôi đang rất bối rối, không biết làm gì. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Kimi
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.