- Khi chị hát nhạc của Anh Quân, không ít người đã nhận xét anh ấy làm ''hỏng'' Mỹ Linh. Nghị lực nào đã giúp chị bình tĩnh và kiên định để đi đến cùng với "Hương ngọc lan", "Tóc ngắn"?
- Khi có niềm tin, biết mình đang làm gì, đi đến đâu, sẽ không bị lung lay trước những lời gièm pha, đánh giá vội vàng. Thực ra anh là người hy sinh rất nhiều cho sự nghiệp của tôi, chấp nhận là người đứng sau, là chỗ dựa rất lớn cho vợ. Nếu không có anh thì rất khó để giữ được Mỹ Linh ngày hôm nay. Chịu những điều tiếng như thế quả là không đơn giản với một người đàn ông, nhất là một người tài, nhưng anh đã nghĩ đến cái lớn hơn, điều ấy làm tôi rất cảm động.
- Cuộc sống của một cặp vợ chồng nhạc sĩ - ca sĩ có gì đặc biệt?
- Tôi không biết mình có là nguồn cảm hứng của chồng hay không, nhưng tôi thực sự hạnh phúc khi làm vợ anh Quân và mẹ của ba đứa con. Nhiều cặp vợ chồng thường phàn nàn chẳng còn gì để nói với nhau, nhưng hai vợ chồng tôi có rất nhiều điều để nói.
Bình luận về một đĩa nhạc mới hay một bộ phim yêu thích, một giọng ca mới, xu hướng mới trong âm nhạc, chăm sóc con cái, thậm chí cả chuyện chính trị. Vợ chồng nhiều khi cũng phải biết nghe nhau để hiểu người ấy đang cần gì. Tôi và anh ấy thường phải xa nhau, nhưng mỗi lần đi xa càng thấy gắn bó nhau hơn.
- Rất khó để có thể tạo ra được một "cái nhìn'' riêng trong âm nhạc, nhưng chị đã làm thế nào để đạt được điều đó?
- Tất cả những gì làm bằng sự chân thành đều không khó, bởi sự chân thành đã nằm sẵn trong con người tôi, tôi làm gì cũng xuất phát từ sự chân thành. Nếu người ta tự nguyện, hào hứng thì sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
![]() |
Ca sĩ Mỹ Linh. |
- Khi hát về tình yêu, có khi nào chị nghĩ những mất mát trong cuộc sống sẽ là những cái được trong tiếng hát?
- Trong cuộc đời, tôi gặp rất nhiều người tốt, yêu thương tôi thật lòng, có thể vì vậy nên mình hát về tình yêu rất trong trẻo, thiên thần, không đắng cay. Tôi không nghĩ những mất mát là cái được trong bài hát, bởi cái giá ấy quá đắt và quá khắt khe. Một người phụ nữ hạnh phúc khi hát chính là lúc họ muốn chia sẻ niềm hạnh phúc ấy với tất cả mọi người, đấy cũng là tâm niệm của tôi.
- Ở chị dường như đầy mâu thuẫn, vừa kiêu hãnh, vừa giản dị, vừa bay bổng, vừa thực tế, vừa hồn nhiên, vừa rất đàn bà, chị nghĩ gì khi được gọi là ''tóc ngắn''?
- Tự mình nói về mình thì rất khó (cười), người thì nói tôi cá tính, người lại bảo tôi không phải là nghệ sĩ, có một đời sống gia đình rất êm dịu, mờ nhạt... Thực ra mỗi người đều có một mục đích sống khác nhau, với tôi niềm vui rất đơn giản, đó là sự thành công của tôi, anh Quân, các con, sức khỏe của gia đình... Mỗi buổi tối đi diễn được khán giả dành cho sự nồng nhiệt, về nhà vui suốt đêm...
Buổi chiều đón con đi học về, nghe con líu lo, nói một câu ngô nghê, hai vợ chồng nhìn nhau cười suốt... Nếu mang tất cả những bốc đồng, những cảm xúc như trên sân khấu về nhà thì quả là thảm kịch. Được mọi người gọi là "tóc ngắn", tôi rất tự hào, vì đó cũng là một cách người ta yêu mình, yêu tính cách, con người mình.
- Điều gì quý giá nhất mà chị đã học được từ ông bà, và chị đã truyền nó cho các con của mình ra sao?
- Bố mẹ tôi là những người Việt Nam điển hình, sống rất chân chất, thật thà, cả đời vì con cái, yêu con, xem con như thần tượng. Điều tôi học được chính là từ thất bại của ông bà, một quãng đời bị dằn vặt quá dài vì miếng cơm manh áo. Từ đó mình hiểu phải làm sao để sống một cuộc sống chất lượng nhất, cả về thể chất và tinh thần, có được sự hài hòa, cân bằng, có mục đích.
Dạy con không có gì tốt bằng chính bố mẹ phải làm gương. Mình sống với mọi người tử tế, nhân hậu, thì con mình sẽ tự cảm nhận được. Điều quan trọng nhất là anh em phải biết thương yêu nhau, chăm sóc nhau, đứa lớn lo cho đứa nhỏ. Tính gia đình là truyền thống tốt đẹp nhất của người phương Đông, và tôi luôn gìn giữ điều đó cho gia đình của mình.
Muốn thế, phải vừa nghiêm khắc, vừa làm cho con tin và yêu mình, không nạt nộ. Tôi và anh Quân luôn thỏa thuận không bao giờ xúc phạm, to tiếng, bởi mỗi lần nói điều gì xúc phạm đến nhau lâu quên lắm. Hạnh phúc gia đình rất dễ vỡ, tôi luôn tâm niệm câu nói của các cụ ngày xưa, vợ chồng đối đãi với nhau như khách quý, không nên quá suồng sã.
- Ngoài ca hát, chị có đam mê gì khác?
- Đọc sách, mê nhất là sách văn học, tiểu thuyết. Tôi mới đọc cuốn Điên cuồng như Vệ Tuệ, một cuốn viết được, nói về giới trẻ của Trung Quốc hôm nay.
- Điều quý giá nhất với Mỹ Linh?
- Là các con. Tôi chỉ mong sao nuôi dạy các cháu thành người, biết thế nào là hạnh phúc, để sống thật hạnh phúc, bình an. ''Phúc đức tại mẫu'', mình cũng mong làm được nhiều điều tốt để trên đường đời, các con cũng sẽ được gặp điều tốt như Mỹ Linh từng gặp.
- Hơn ba tháng thu âm ở Mỹ vừa qua, sự khác biệt về văn hóa, thưởng thức âm nhạc, những kỹ thuật hiện đại có ảnh hưởng như thế nào đến chị?
- Trước hết là cường độ làm việc rất căng, mất một tuần mới quen được. Tôi phải học thêm nhiều để phát âm cho chính xác. Cách diễn đạt cũng rất khác, người Việt mình thường tế nhị, hay vòng vo, còn người Âu thì nói thẳng. Sang đến nơi mới biết mình còn phải học, phải phấn đấu rất nhiều.
Về giọng hát thì không nói, nhưng trình độ, sự hiểu biết chung về âm nhạc, mình đi sau họ rất nhiều. Tôi rất tự hào vì được cộng tác với những nhạc sĩ tài năng. Nếu ở Việt Nam, người tài đếm được trên đầu ngón tay, thì ở Mỹ, người tài rất nhiều, vấn đề là ai có cơ hội để trở thành nổi tiếng.
- Bài hát nào khiến chị cảm thấy phiêu nhất khi thu âm ở nước ngoài?
- Hát bằng tiếng Việt đã khó, hát bằng ngôn ngữ khác còn khó hơn nhiều, bởi mình bị ảnh hưởng rất nhiều thứ, vừa phải nghĩ để cảm theo những rung động tự nhiên, vừa phải xử lý ca từ... Bài hát mà tôi cảm thấy phiêu nhất là Amazing Grace, nguyên gốc là một thánh ca đã trở nên quen thuộc với người dân Mỹ. Với sự hòa âm và phối khí mới, một giọng hát châu Á, nhà sản xuất hy vọng sẽ mang lại một ấn tượng khác cho bài hát này.
- Chị nghĩ gì về trình độ thưởng thức nhạc của giới trẻ hôm nay và dòng nhạc ''thị trường" đang tồn tại?
- Các cụ thường nói: ''Có thực mới vực được đạo'', trình độ thưởng thức của giới trẻ cần phải có thời gian. Khi đời sống kinh tế phát triển, người nghe sẽ tìm đến những giá trị đích thực hơn, không chỉ âm nhạc, mà cả văn hóa, nghệ thuật. Lúc đó mới thực sự là cơ hội cho những người làm nghề như tôi.
"Thị trường" không có gì là xấu, ca sĩ nào cũng muốn có thị trường riêng, khán giả riêng, dù rộng hay hẹp. Đừng nên dùng từ thị trường để làm xấu âm nhạc, bởi dòng nhạc nào cũng cần chất lượng, đáp ứng đúng cái mà người nghe đang cần, đó cũng là điều mà tôi trăn trở nhất. Làm sao đưa đến cho khán giả một giọng hát chất lượng, một cái nhìn chất lượng, và cả lối sống, văn hóa có chất lượng. Một ngôi sao có tầm ảnh hưởng rất lớn đến công chúng. Nếu thị trường mà đưa ra được một ngôi sao đủ tài, đủ đức thì quá tốt.
- Ngoài kế hoạch lớn nhất đang thực hiện, chị còn có những kế hoạch nào khác?
- Đó là dự định thu âm một album cùng nhạc sĩ Dương Thụ, chắt lọc những giai điệu đẹp nhất trong nhạc cổ điển, viết lời mới cho dễ nghe, dễ nhớ, dễ thuộc, như một ca khúc Việt Nam thuần túy. Tôi sẽ thổi hồn Việt Nam vào và làm mới với phần hòa âm, phối khí rất Việt.
Hiện phần nhạc đã viết xong, chỉ đợi khi nào giọng thực sự ổn định sẽ thu, mong rằng album này sẽ ra mắt vào đầu năm tới. Trong cuộc đời tôi không có từ "lột xác", chỉ có thể hoàn thiện hơn tính cách của mình, thay đổi về mặt hình ảnh, cách ăn mặc, đầu tóc... chứ không thể thay đổi hẳn bản chất.