Lần đầu tiên tôi viết blog. Bắt đầu từ những ngày ba tôi mất.. Một cô bạn ngày nào cũng lò dò vào đọc những bài viết, những dòng tâm sự. Đọc xong cô ấy bảo, đọc ghê quá.. cô ấy sợ, sợ như tôi phải cảm nhận cái cảm giác những giờ phút cuối cùng, cảm giác thật dễ sợ khi mình phải vĩnh biệt người thân của mình ra đi mãi mãi. Những bài viết của tôi, chỉ toàn là chia tay, không có ngày gặp lại.. Đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải đó là những gì báo trước trong tương lai của mình không nhỉ. chỉ có sự phân ly.. không có ngày hội ngộ.. Năm năm, tôi xa anh năm năm, đợi anh năm năm.. khoảng thời gian không dài.. hay như một bài hát mà Ngô Thụy Miên đã viết “Hai mươi năm rồi em còn yêu tôi.. bên kia khung trời nhạc còn buông lơi.. nơi đây bây giờ ngồi nghe lá rơi.. Mùa thu mưa mãi không rơi.. giọt lệ cho tình người..” So ra, với hai mươi năm cô gái kia còn yêu thương.. còn chờ đợi tôi cảm thấy năm năm của mình chẳng là gì cả.. nhỏ nhoi.. đơn giản. Bỗng dưng, nhớ đến câu chuyện tình yêu của một anh bạn. Hai mươi năm yêu thương một người, hai mươi năm mỏi mòn chờ đợi.. tình yêu, hy vọng,.. hai mươi năm không phải dài trong cuộc đời người nhưng quá dài cho một cuộc tình.. Ngày anh trở lại cô gái anh yêu không còn có thể chờ đợi được nữa, tình yêu, hy vọng, thất vọng và tuyệt vọng.. Cô đã trở thành một tu sĩ, không còn muốn vướng vào chuyện đời.. Mười một lần, mười một lần anh trở về rồi lại đi, mười một cầu xin chỉ một lần gặp mặt, dù chỉ để nói một lời tạ từ rồi vĩnh viễn chia xa. Nhưng cô không chấp nhận, cuối cùng, anh đành lặng lẽ quay bước.. vĩnh biệt.. vĩnh biệt mối tình lặng lẽ.. vĩnh biệt hai mươi năm yêu thương và hoài vọng. Năm năm, năm năm em chờ anh nhỏ nhoi quá, đến nổi có lúc em tưởng chẳng còn có một cơ hội để gặp lại nữa.. suýt chút em đã muốn buông lơi nhưng hình như ông trời đối với em cũng hậu đãi lắm.. Năm năm, năm năm chờ đợi cũng không phải là vô ích.. cuối cùng, anh cũng về, về bên em để làm tròn một lời hứa, về bên em để bù đắp thời gian em mỏi mòn chờ đợi, về để mang đến cho em một gia đình, một gia đình đúng nghĩa như em hằng ao ước. Anh đã không thể tin rằng năm năm qua em vẫn còn chờ đợi, vẫn còn hy vọng, hoài vọng, vẫn còn yêu thương, vẫn còn tin tưởng.. Chỉ vì, có một thứ trong lòng em đã không hề ra đi, không hề suy suyển.. đó là lòng tin.. lòng tin của em dành cho anh là tuyệt đối. Nhiều hơn tất cả mọi thứ trên đời. Em đã tin rằng có một ngày, anh sẽ trở lại và ngày đó đã đến rồi. Em không biết mình nên vui hay hạnh phúc nhỉ.
Bất ngờ quá, em chỉ biết lặng thầm cám ơn thượng đế bởi vì cuối cùng, anh cũng về bên em, về để em có anh trong cuộc đời này. Anh thương, năm năm chờ đợi của em đã không trở thành vô nghĩa. Hạnh phúc trọn vẹn.. đẹp làm sao.
Troyes