Em yêu anh, từng yêu, sẽ yêu, và mãi yêu... Em chẳng biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc đó nữa. Với em, cô gái đã trải qua 27 mùa xuân, 27 lần sinh nhật, 27 năm cô đơn với những cảm xúc của bản thân, trải nghiệm những gì chỉ mình em rõ, chẳng ai hay, chẳng ai đồng điệu, giúp đỡ, chia sẻ, cùng em trải qua những buồn, vui, đau khổ của cuộc sống này. Em đã chờ anh, chờ 27 mùa xuân và anh chưa xuất hiện, anh lẩn tránh em, trốn chạy khỏi em, như thể nếu đến với em, em sẽ làm anh đau, em sẽ vò nát trái tim anh vậy.
Anh đâu biết rằng, giờ đây, trái tim em đang trăn trở, đang đau nhói khi nghĩ về anh, người mà em chưa thể gọi tên, chưa một lần được cầm tay, chưa một lần được dựa vào bờ vai vững chãi ấy khi cần sự che chở, an ủi, khi cần niềm tin cho cuộc sống, cần chia sẻ cho buồn vui. Anh vô tâm, vô tư đi bên cạnh cuộc đời em, nhìn thấy những đau khổ em trải qua và không hề động lòng. Anh để mặc em, một cô bé yếu mềm, vùng vẫy trong những đau khổ của cuộc đời, lạc lối trong bóng đêm vô vọng. Anh để mặc em, với nỗi cô đơn, với yếu mềm, với trái tim tổn thương, đau nhói. Anh để mặc em như thể em chẳng là gì trên cõi đời này vậy. Em phải làm gì bây giờ, làm sao để có thể có được câu trả lời, làm sao để tìm được anh, để trái tim mình thôi không đau nữa? Em phải làm gì bây giờ? Làm sao để anh không còn đi bên cạnh cuộc đời, để được anh nắm tay, để không còn mình em cô độc. Anh đang ở đâu trong cuộc đời này?
Tran Huyen