Trả lời câu hỏi của một người quen, Lan nói: “Dạo này mình làm nghề... phát tờ rơi”. Lan kể, mỗi ngày chỉ cần làm ba giờ, chịu khó đến các trường học, cao ốc văn phòng và cả công viên, cố gắng “phát khống” 5.000 phiếu cho bất kỳ ai, vậy là xong. Cô tiết lộ: “Thu nhập khá ổn định, 1-1,2 triệu đồng/tháng”. Dẫu sao thì “nghề” phát tờ rơi vẫn chưa lạ lắm, đất Sài Gòn này còn lắm việc lạ hơn...
Các bạn trẻ đang làm "nghề" phát tờ rơi kiêm quảng cáo sản phẩm. |
Thanh Vân, một cô gái từ miền Trung vào TP HCM, không bà con thân thiết, lại thiếu chuyên môn. Công việc của Vân là mời những nữ “VIP” (khách hàng tiềm năng) có tiêu chuẩn 30-45 tuổi, sống tại TP HCM và đặc biệt là phải biết uống sữa để đến dự hội thảo tại các khách sạn “VIP”.
Cứ mời được một người như vậy thì Vân được 40.000 đồng, còn người kia được một phần quà cũng khoảng chừng ấy. Lần đầu nghe mô tả công việc phải làm, Vân muốn ù té chạy vì việc gì mà lạ quá. Sau những ngày bỡ ngỡ, dần dà Vân cũng tìm được khách hàng.
Té ra, việc không đến nỗi khó lắm, danh sách có sẵn, điện thoại dùng miễn phí của nhà phân phối, chỉ cần “dẻo miệng” để thuyết phục khách hàng chịu bỏ một tiếng đồng hồ “vàng ngọc” đến dự hội thảo về sản phẩm là có thể tìm được một khoản thu nhập không đến nỗi tồi.
Nếu gặp may, có ngày kiếm được kha khá khách hàng là đút túi vài trăm nghìn đồng dễ như chơi, nhưng nhiều khi đỏ con mắt vẫn không tìm được “mối” bởi người đủ chuẩn thì không có thời gian, người rảnh rỗi lại không đúng chuẩn.
Hồng Hạnh (SV du lịch ĐHDL Văn Lang) hạ thấp giọng: “Mình đang cho thuê làn da!”. Thật vậy, Hạnh “chạy” cho chương trình thử nghiệm kem dưỡng da chống nắng. Hạnh cho biết công việc chỉ là thoa kem theo sự chỉ dẫn và khi ra nắng không đeo khẩu trang, còn việc phát quà thì cứ phát.
Thoạt đầu, Hạnh lo phát ốm không biết cứ thoa mãi cái loại kem mà nhà phân phối đang quảng cáo thì làn da trắng đẹp của mình rồi sẽ đi về đâu! Nhưng sau một tháng hồi hộp, Hạnh thở phào vì thấy da vẫn như xưa, lại được trả công 500.000 đồng, kể ra không đến nỗi tệ lắm.
Hạnh nói, nhiều người không tin có công việc lạ đời này hoặc sợ phải đem nhan sắc của mình “thí điểm” nên không dám làm. Riêng Hạnh không liều, trước khi nhận làm Hạnh đã nghiên cứu đủ “đô” và sau đó mới dám “thân gái dặm trường”.
Vân Nhi, SV năm 1 của một trường cao đẳng đang làm thêm bằng nghề đi chơi với học sinh lớp lá. Hết chuốt bút chì, trộn bột, pha màu... Nhi lại bò ra sàn nhà đọc Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer cho bé Ngọc Vy nghe.
“Sự nghiệp” gia sư của Vân Nhi chỉ có vậy và được trả 600.000 đồng/tháng (tuần bốn buổi). Mẹ của bé Ngọc Vy đặt hàng: “Em khỏi phải làm gì nhiều. Chị chỉ muốn có người chơi với cháu!”.
Lúc đầu nhận việc, Vân Nhi lo sốt vó: “Dạy học thì còn được, chứ chơi với con nít thì hồi nào tới giờ đâu có quen!”. Vậy mà rốt cuộc Nhi vẫn làm được. Chủ nhà rất chịu Nhi vì đã thử thách hàng chục cô giáo mới tìm được người vừa “hợp gu” vừa không bị bé tẩy chay.
Cũng như Vân Nhi, Thành, SV cao học đã nhanh chóng chuyển từ dạy kèm sang làm bạn chơi với học trò bởi lời đề nghị hấp dẫn của phụ huynh: “Chị và anh có nhiều công việc, cháu thường ở nhà một mình, chị tăng lương, em tăng giờ để chơi với cháu, dạy cho cháu điều hay lẽ phải.
Nếu cần thì chị sẽ dành cho em phòng riêng để dọn đến ở và làm bạn với cháu”. Thế là Thành phải sắm một lúc nhiều vai, vừa làm gia sư kiêm giữ trẻ, vừa làm phụ huynh bất đắc dĩ, vừa làm bạn với “anh chàng” học lớp 5 thích có người bên cạnh, thích nghe kể chuyện và đang rất cần “đối thủ” chơi game chung...
Chuyên viên nhân sự của một công ty cho Tuổi Trẻ biết: “Nghe thì đơn giản nhưng đây thật sự là những việc khó, vừa mới mẻ, khó diễn đạt, tuyển người kén lắm, đòi hỏi người lao động phải có đặc điểm riêng”.
Nhóm mời khách hàng dự hội thảo sản phẩm sữa đang hội ý . |
Chính vì vậy mà những người nhận làm những công việc “không tên” cũng phải có khả năng xoay xở đặc biệt để thích ứng với từng hoàn cảnh cụ thể. Chẳng hạn như hai anh chàng học sinh lớp 12, Việt và Phúc đã trúng tuyển việc “sáng đón, chiều đưa” khách du lịch.
Dù trình độ Anh văn chỉ là “đang sinh hoạt ở Nhà văn hóa Thanh niên” nhưng Việt và Phúc rất quyết tâm: “Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu”. Còn nhà tuyển dụng duyệt vì “các cậu này cởi mở, giao tiếp tốt”.
Việt và Phúc nói rằng đưa đón khách du lịch chỉ là việc “cầm dù, trả dù” biết cười, biết gợi chuyện, biết đúng giờ. Nghe qua tưởng đơn giản nhưng cũng rất... áp lực. Dù thế, Việt và Phúc vẫn biết cách “vượt khó”.
Một “chuyên gia mời hội thảo” bật mí: “Lúc đầu chúng mình tưởng bở, mời khách tới hội thảo, trả lời vài câu hỏi rồi nhận quà ra về có khó khăn gì! Nhưng đến khi vào việc mới biết chạy hết hơi chưa chắc đã tìm được người. Có khi tìm được người rồi thì gặp sự cố: hẹn đến nhưng bỏ cuộc”.
Nói chung làm việc này là phải có tài xoay xở, tự tin, quan hệ rộng rãi, biết thuyết phục người khác. Công việc của “chuyên gia mời hội thảo” là phải giữ chữ tín, chỉ cần một lần thất hứa hoặc “nổ” quá đà là công sức đi tong.
Điều quan trọng hơn là các “nhân viên nghiệp dư” này phải biết giữ gìn tên tuổi của mình bởi hồ sơ của họ đều nằm trong danh sách của các nhà tuyển dụng. Chỉ cần một “sự cố” là thang điểm của họ bị hạ xuống và mất việc như chơi.
Bốn cô sinh viên Phương Thảo, Như Quỳnh, Tường Vy và Minh Ngọc đã nhận một hợp đồng “kỳ lạ” là hướng dẫn trò chơi bowling tại khu giải trí bến xe miền Đông. Điều kiện đơn giản: chỉ cần lanh lẹ, ham học hỏi, không cần biết bowling.
Tường Vy bảo: “Tụi mình chưa từng thấy trò bowling, được huấn luyện một tuần cộng thêm mày mò coi phim Hàn Quốc mà học được”. Chỉ sau một tuần, bốn cô đã thành thạo việc ném banh, mở màn hình, nhập tên, bổ sung người tham gia trò chơi.