Chơi với nhau chỉ trong thời gian ngắn mà em và anh đã như quen nhau từ lâu vậy, thân thiết đến nỗi nhưng chuyện buồn vui anh đều kể cho em nghe hết. Chuyện anh vừa chia tay người yêu, chuyện anh chán đời bỏ học đi chơi, chuyện anh đánh nhau em đã tự nhủ lòng mình rằng nếu em và anh yêu nhau thì em sẽ yêu anh hết mực, sẽ không bao giờ chia tay, không bao giờ làm anh buồn phiền.
Và rồi chúng mình yêu nhau, cũng đã gặp những sóng gió và cùng nhau vượt qua, những tưởng rồi sẽ có một kết thúc đẹp mà hai đứa hằng mơ ước. Anh nhớ không, em và anh đã nghĩ tên con của mình dù là trai hay gái thì cũng sẽ đặt tên là Phương Anh. Mặc dù gặp nhau thường xuyên nhưng mình vẫn viết thư cho nhau hằng ngày. Em đã khuyên anh phải học hành chăm chỉ, không đánh nhau nữa, bao nhiêu điều tốt đẹp nhất em đều em đều mong anh có được. Anh đã nghe lời em mà không phàn nàn một tiếng, nhưng lại có những người bạn không thích anh như thế, họ nói anh quá mềm yếu, anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Anh bỏ ngoài tai và vẫn gắng sức làm em vui, làm em hài lòng. Nếu chỉ có thể thì chắc rằng mình đã nên vợ nên chồng rồi anh nhỉ.
Không biết do mình không có duyên đến được với nhau hay tại tình yêu của em không đủ lớn để vượt qua điều đó. Ngày sinh nhật bạn, em và anh trong lúc chờ đợi để đến thì lại xảy ra chuyện không được phép, anh đã có lần hứa với em là không quan hệ trước khi cưới nhưng anh đã không làm được điều đó. Em đã khóc rất nhiều vì sợ và vì em không thể chấp nhận được sự thật ấy. Em suy sụp rất nhiều, em chán nản, không thể tha thứ cho anh nên em đã nói lời chia tay. Anh buồn và hối hận lắm, anh van xin em hãy tha thứ cho anh và hứa sẽ bên em mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng không hiểu sao em lại không thể tha thứ, không thể yêu anh thêm nữa. Có thể mọi người cho là em quá khắt khe với anh nhưng em là vậy. Thế là mình đã chia tay, anh đi học nghành công an, em theo con đường học của mình, rồi hai đứa rẽ sang hai lối đi khác nhau. Trước khi lên đường, anh nói rằng anh sẽ chờ em trong bốn năm, nếu em thay đổi ý định thì em có thể tìm anh bất cứ lúc nào, anh sẽ đến bên em. Trong suốt thời gian đó em không hề nói lời muốn quay lại mặc dù anh cố gắng làm đủ mọi cách để em về bên anh.
Thời gian đó, anh đi học, tập luyện gian khổ vậy mà anh vẫn nghĩ đến em, anh đã kể cho bạn bè cùng khoá về em, họ còn nói anh phải cảm ơn em vì yêu em thì anh mới là một người có ích cho xã hội, mới có ngày hôm nay, nếu không thì anh trở thành một thằng lưu manh lâu rồi. Em biết trong sâu thắm trái tim em, anh vẫn có vị trí rất lớn đối với em, rằng anh có ý nghĩa với em rất nhiều. Nhưng em lại không thể quay lại, em thật ngốc phải không, để bây giờ em hối hận và nhận ra rằng em vẫn còn yêu anh.
Em nhận ra điều đó cũng quá muộn rồi, ngày anh đi lấy vợ thì cũng là ngày em nhận ra em không thể yêu thêm một ai nữa. Đến tận ngày cưới anh vẫn nói yêu em, vẫn nhớ em. Anh chỉ vào ảnh cưới và nói với em rằng đáng lẽ ra cô dâu là người khác cơ. Em thấy nhói đau anh ạ, buồn lắm, muốn khóc lắm nhưng lòng kiêu hãnh không cho em làm vậy, và cũng đã quá muộn rồi.
Lê thị Bích Hồng