Lê Ánh Hồng Hải
Trưa nay nhớ bạn, gọi cho sư thầy mong được nghe bạn nói vài câu. Và câu trả lời nhận được là: "Nó về nhà rồi cậu ơi, mẹ nó lên đón tuần trước, ông ngoại nó bệnh nặng, yếu lắm rồi và muốn gặp nó lần cuối".
Một nỗi vui ngập lòng.
Vậy là con đã được về nhà. Dù với bất cứ lý do gì, dù với mong muốn của ai, con cũng đã được về nhà. Dù ngôi nhà đó có còn như xưa, tình yêu của những con người nơi đó có còn vẹn nguyên hay ít nhiều phai nhạt, con cũng đã được về nhà.
Những tháng ngày cui cút, hãy rộng lòng, cố mà quên. Những cây bồ đề, những cánh cổng chùa, những bài kinh kệ, những sư thầy, những cà sa, những chú Hải... hãy mang cất vào một ngăn lòng thật khuất. Rồi con sẽ lại thấy ấm êm bên ngoại, bên mẹ, bên em.
Chú cầu mong con được ở lại mãi nơi đó trong yêu thương đùm bọc. Vì con đáng được như vậy mà.
Có lẽ chú sẽ không được gặp con nữa, sẽ rất nhớ nhưng thật vui vì điều đó bởi chú an lòng rằng ở một nơi thật ấm áp, nụ cười con sẽ được tươi. Rồi tóc con sẽ dài ra, sẽ không còn ba vá. Rồi con sẽ lớn lên và sẽ thực hiện được những lời hứa...
Hãy luôn nhớ rằng đang có nhiều, nhiều lắm những người yêu con.
Mỗi vết thương lành, một nỗi vui...
Vài nét về blogger:
Lang thang để...trở về... - Họa sĩ Lê Ánh Hồng Hải.
Bài đã đăng: Người không sở thích, Chuyện ghi ngày chủ nhật, Bước xuống đời, Đôi tay, Các bạn hãy lên tiếng, chúng tôi sẽ lên đường, Nam, Cuộc chờ của Tùng, Khách sạn nghìn sao, Thư gửi má, Đức tin.