Trần Lập ( trái) và Mai Hà tại toà. |
Ngày 17/5, Toà án nhân dân tỉnh Đắk Lắk đưa vụ Trần Lập thông qua chủ quán karaoke Mai Hà mua trinh cháu Ngô Thị H. ở Chư Ni-Ea Kar (Đắk Lắk) ra xét xử.
Việc thay đổi tội danh đối với 2 bị cáo so với quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can cũng như kết luận điều tra ban đầu của cơ quan điều tra Công an Đắk Lắk phần nào nói lên tính phức tạp của vụ án.
Thế nhưng thời gian phiên toà xét xử lại diễn ra rất chóng vánh, chỉ khoảng 2 giờ đồng hồ, thời gian thẩm vấn khoảng gần 1 giờ tại toà. Bị hại và gia đình nạn nhân không ai đến dự xét xử. Không một nhân chứng vật chứng, hay lời khai nào được đưa ra khi xét xử.
Chủ toạ phiên toà cũng chỉ “hỏi chuyện” với hai bị cáo về quá trình xảy ra vụ việc, còn hai hội thẩm nhân dân suốt cuộc xét xử chỉ hỏi Trần Lập có một câu. Rất nhiều tình tiết trong kết luận điều tra số 39 mâu thuẫn với lời khai của 2 bị cáo.
Trần Lập và Mai Hà bàn bạc với nhau tại nhà Trần Lập hay chỉ tình cờ gặp nhau ở quán cà phê “Pơ lang”? Kết luận điều tra cho rằng: “Khoảng 9h ngày 30/3/2004 Trần Lập là bạn của Mai Hà điều khiển xe ôtô từ nhà lên thành phố Buôn Ma Thuột. Trên đường đi Lập ghé chơi nhà Mai Hà.
Sau khi hỏi xong tình hình công việc làm ăn thì Mai Hà có nói với Lập: “Có con nhỏ ở huyện lên xin làm việc, mày có thích thì ra quán cà phê Pơ lang chờ tao đưa nó về cho xem”.
Mục đích của Hà là gợi ý để Lập quan hệ tình dục với cháu H. Hà nói với Lập nếu H. còn trinh thì phải đưa 5.000.000 đồng cho Hà. Thoả thuận xong Trần Lập lái ôtô đến quán Pơ lang ngồi uống cà phê đợi Hà còn Mai Hà dùng xe máy đến nhà chị Lý gặp cháu H….”.
Theo Tiền Phong, tại toà, Hà khai rằng Trần Lập gọi điện cho mình khi Lập đang ở quán cà phê Pơ lang, trong lúc Hà đang chở H. ra bến xe nên gặp nhau ở quán cà phê chỉ là tình cờ. Dù kết luận điều tra đã khẳng định như vậy (đó cũng là lời khai của các bị can) nhưng tình tiết này đã bị toà cho qua.
Tại khách sạn Phúc Ban Mê, nơi diễn ra vụ án, kết luận điều tra cho rằng: “Trong lúc ăn cơm Lập rót ra 2 ly rượu nhỏ, Lập vừa uống vừa bảo cháu H. uống, cháu H. từ chối. Lập động viên: “Cứ uống đi rượu này không say đâu” và Lập nói tiếp: “Nếu không uống thì không cho về”.
H. đã uống 2 lần hết 2 ly nhỏ. Sau khi uống rượu H. bị chóng mặt, gục mặt xuống bàn, Lập dìu H. vào phòng 203. H. nằm ở giường còn Lập đi tắm… Khi Lập bảo đi tắm H. không đồng ý nên hỏi Lập “ Tắm làm gì?”. Lập bảo: “Tắm cho tỉnh táo rồi về” vì vậy H. đã nghe lời Lập đi tắm.
Trong lúc vào nhà tắm H. không mang quần áo để thay, lúc tắm thì toàn bộ quần áo cháu H bị ướt. Vì vậy khi tắm xong H. dùng tấm khăn tắm của khách sạn quấn che thân người rồi đi ra phía giường nơi Lập nằm với ý định lấy quần áo mới mua để thay.
Lúc này Lập chụp tay cháu H. kéo xuống giường, H. khóc lóc van xin nhưng Lập nói: “Van xin vô ích, anh đã nói với Hà rồi”. Lập thực hiện hành vi giao cấu với cháu H..
Tại phiên toà Lập khai không hề cho cháu H. uống rượu, không có ép buộc cháu tại phòng 203 mà hoàn toàn H. tự nguyện “quan hệ” với Lập. Lập còn cho rằng cháu H. nói với mình, cách đây 2 năm H. đã bị một người anh họ “hiếp dâm”, nên việc H. tiếp tục “quan hệ” với Lập bình thường.
Lời khai này của Trần Lập còn mâu thuẫn với bản giám định số 438 ngày 26/4/2004 của tổ chức giám định pháp y Đắk Lắk đối với cháu Ngô Thị H. rằng: “Rách màng trinh đã lên sẹo non, tổn hại sức khoẻ 25%" nhưng không hiểu sao vẫn được toà chấp nhận. Để từ đó vụ án lại lái theo hướng có lợi cho bị cáo.
Cơ quan điều tra cho rằng “Tại bản kết luận giám định pháp y số 4799 ngày 29/10/2004 của Phân viện khoa học hình sự Bộ công an kết luận: “Căn cứ vào mức độ phát triển thể chất của cơ thể, sự phát triển của các xương của tay và chân, xương chậu, đánh giá độ tuổi của bị hại Ngô Thị H. tại thời điểm giám định (tháng 10/2004) là 16 năm 6 tháng đến 16 năm”.
Như vậy tính đến ngày cháu Ngô Thị H. bị hiếp dâm thì tuổi của cháu là 15 tuổi 11 tháng. Luật pháp quy định dưới 16 tuổi là trẻ em. Không hiểu Hội đồng xét xử cộng trừ thế nào lại cho rằng cháu H. đã trên 16 tuổi, là trẻ vị thành niên.
Hành vi giao cấu với trẻ em có khung hình phạt khác xa so với quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên. Sự thay đổi này đã làm chuyển hoá hoàn toàn bản chất của vụ án so với lúc khởi tố ban đầu. Từ việc khởi tố theo điều 112 Bộ luật hình sự chuyển sang điều 256.
Do vậy mức án tuyên phạt 2 bị cáo này chỉ là: Trần Lập 2 năm 6 tháng tù, Mai Hà: 2 năm tù. Tất cả tài sản của 2 bị cáo này đều được trả lại, chỉ phạt sung công quỹ mỗi người 5 triệu đồng.
Cháu H. bị hại toà không tuyên các bị cáo có trách nhiệm gì, chấp nhận sự thoả thuận bồi thường do 2 bên dàn xếp. Toà thu sung công quỹ số vàng mà H. đã mua khi nhận tiền của Trần Lập từ tay Mai Hà, tiêu huỷ 2 bộ đồ mà Lập mua cho H trước khi đến khách sạn.