Anh à, anh vẫn còn giận em đúng không? Anh đừng giận em nghe anh, em xin lỗi anh rồi mà. Hôm trước gọi điện cho anh, anh tắt máy em buồn lắm. Nhưng em biết anh đang bận.
Xin lỗi anh yêu , những lời yêu thương đáng ra em phải dành cho anh chứ không phải dành cho "kẻ lợi dụng" em để chuộc lợi, bẫy đã giăng và mọi chuyện đã bị bại lộ. Em xin lỗi anh nhiều lắm, nhưng vì anh em sẽ sống và tiếp tục đương đầu với khó khăn, em sẽ mãi trọn đời bên anh. Em hận "kẻ lợi dụng".
Khó khăn phải chăng là thác ghềnh mà mình phải vượt qua để trọn đời mình bên nhau. Yêu anh nhiều, thác ghềnh mà không vượt sớm mà vượt muộn thì đau lắm. Từ hồi bé em đã nói với ông trời nếu 20 năm trong cuộc đời là cuộc sống thiên đường thì sau này sẽ mãi là bể đau, đúng 20 tuổi em sẽ chết. Từ lúc 7 tuổi em đã nhủ mình như vậy vì em là phận đàn bà, em không phải là đàn ông. Thật như những điều em mong 20 năm qua đúng là "địa ngục trần gian", những ngày này em đang phải trải qua quả là địa ngục : học lại, thi lại..., đã bao lần em định tìm đến cái chết nhưng có lẽ ông trời đang dần trả lại cho em cuộc sống mà đáng ra em được hưởng từ trước đó. Em phải sống vì khát vọng sống trong em quá mãnh liệt.
20 năm quả là địa ngục. Từ khi em sinh ra, bố em là người rất giàu, em đã từng có một người nuôi dạy trẻ. Qua năm tuổi gia đình...Bố ngày càng triền miên trong những ván cờ tướng, đó là năm em học lớp 3 cho đến tận khi em học lớp 8. Những ngày tháng đó em đã trải qua một tuổi thơ thật vui, em và 6 bạn gần nhà đã có một tuổi thơ thật vui. Em phải kể như thế nào, nhưng vui lắm, nhớ những khi mấy đứa chạnh chọe, nhớ những vụ mùa lúa trổ đòng đòng, cả lũ nhổ đòng đòng lao như cung tên xuống ruộng. Em vẫn nhớ 4 giờ sáng hôm thì chạy thể dục, hôm thì đến trường lao động sớm ơi là sớm, đi học thì la cà vì mẹ em dạy ở trường em theo học... Em vẫn nhớ. Từ năm vào học cả nhóm tan, nhưng tỉnh thoảng vẫn hay liên lạc. Em vẫn nhớ những ngày tháng đi học thêm toán trên thẫm, thầy dạy em là người rất giỏi. thầy hay goị em Hương Duyên chứ không phải là Thuỳ Duyên. Em vẫn nhớ em đi học với mấy thầng bạn, chỉ duy nhất em là con gái. Bạn em trong nhóm đi học thêm ấy, có thằng nhà bán thịt bò suốt ngày gặp nó mang xe đi kéo bò..Vui!..Ngày chú em mất, mọi thứ đã đổi thay, là địa ngục........
20 năm em đã sống bằng niềm tin...Kí ức tuổi thơ em đã lãng quên, em không nhớ gì hết. Nhưng ngày em tròn 20 tất cả đã ùa về em nhớ tất cả mọi thứ, em không quên bất cứ thứ gì cả.
Cuộc sống 20 năm là sự rèn rũa của bố mẹ và cả chính bản thân. Em đã vượt qua, để vươn tới trời cao. Bố mẹ chưa hiểu em. Em không phải là đứa ngang ngạnh mà là đứa biết điều? Bởi vậy em không cần bất cứ sự " rèn rũa nào"? Cám ơn những ngày tháng địa ngục, để em cứng cỏi bước ra ánh sáng. Cám ơn cuộc đời đã cho em được gặp anh. Sẽ mãi trọn đời mình bên nhau anh nhé.
Thủy Duyên