Tôi, anh và người yêu cũ của anh làm cùng cơ quan. Khi quen và chấp nhận làm người yêu của anh, tôi mới biết là anh vừa chia tay người yêu cũ được một tuần. Cô ấy chính là người đã bắt chuyện và kết bạn với tôi khi tôi mới bước chân vào đây làm việc. Cô ấy đã giúp tôi cảm thấy không lạc lõng ở công ty mới.
Một ngày, cô ấy đã hẹn gặp riêng tôi để bảo tôi hãy quan tâm, an ủi anh, đừng để anh quá buồn mà bỏ lỡ việc học, xao nhãng công việc. Cô ấy nói hai người chia tay không phải vì không còn yêu nhau nữa mà vì hoàn cảnh nên đành chấp nhận như vậy. Qua tìm hiểu, tôi biết gia đình cô ấy đều làm việc cho nhà nước và có địa vị xã hội, trình độ cô ấy cao còn anh thì thấp, những lời tác động xung quanh khiến anh tự ái.
Vì cùng làm chung một cơ quan nên ra vào gặp mặt nhau, tôi thấy anh vẫn dành cho cô ấy ánh mắt yêu thương. Mọi người trong cơ quan nói với tôi là anh ấy yêu tôi không bằng cô ấy. Bởi khi yêu cô ấy, anh ân cần, chăm lo từ chuyện nhỏ nhất, còn với tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi lo cho anh tiền bạc để anh tiêu xài. Mỗi lần anh gọi điện kêu tôi ra gặp mặt thì dù ở bất cứ nơi nào, tôi cũng phải đến, không được chậm trễ. Tôi không còn được là những gì mình thích và tất cả mọi việc tôi làm đều phải hỏi ý của anh. Nếu anh không đồng ý thì tôi không dám làm...
Tôi quyết định phải làm cho anh căm ghét cô ấy để anh dành trọn tình cảm cho tôi. Tôi nhờ cô bạn thân của mình gọi điện về nhà anh, nói với ba mẹ anh rằng anh và gia đình không xứng đáng với tôi, gia đình tôi và khuyên ba mẹ anh nói anh không được quen tôi nữa. Sau đó, tôi giả vờ khóc lóc bảo đó chính là do cô ấy làm để chia cắt anh và tôi. Tôi còn tự làm rất nhiều chuyện nữa như thể mình là người bị hại. Cuối cùng, tôi cũng đạt được mục đích, anh ghét cô ấy ra mặt.
Đầu năm 2008, cô ấy chuyển công tác. Đến cuối năm đó thì lập gia đình. Anh cũng có mặt tại lễ cưới của cô ấy nhưng do nhà trai mời. Tôi thấy cách anh nhìn và nắm tay cô ấy vẫn rất trìu mến. Tôi nghĩ mình đã thất bại vì bên cạnh tôi, anh không còn là một người ấp áp, tình cảm như anh dành cho cô ấy mà chỉ là cộc cằn.
Hiện giờ, cô ấy đã có con gần 2 tuổi. Còn tôi phải nhận hậu quả từ những gì mình đã gây ra là sự cấm đoán quyết liệt từ phía gia đình anh. Tôi thấy hối hận, day dứt và xấu hổ khi chạm mặt với cô ấy vì quan hệ công tác, cô ấy vẫn thường xuyên ghé cơ quan tôi và nhà chồng cô ấy lại gần nhà tôi. Tôi và anh cũng đã chia tay nhau sau 5 năm quen nhau. Tôi luôn cảm thấy có lỗi về những gì mình đã làm. Mong các bạn cho tôi lời khuyên bây giờ tôi nên làm gì?
Hoa sen trắng
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả tư vấn, gỡ rối.