Tôi, một cô gái còn khá trẻ, 26 tuổi. Anh, anh chàng bảnh trai hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi quen nhau cách đây 4 năm tại một lớp học tại chức. Ban đầu, tình cảm chỉ đơn thuần là bạn bè, cả anh và tôi đều quý mến nhau ở tính chân thật, thẳng thắn và có thể nói, chúng tôi rất "hợp cạ". Thời gian rảnh rỗi, chúng tôi thường rủ nhau đi cà fê, xem phim, tâm sự chuyện học tập, công việc và chia sẻ về quan điểm sống. Cả hai hoàn toàn không đi quá giới hạn tình cảm, anh cũng không hề tỏ ra thích tôi. Nhưng rồi, sau một năm quen nhau, tôi nhận ra tim mình yêu anh lúc nào không hay. Còn anh vẫn vậy, vô tư và thờ ơ trước tình cảm của tôi. Sau đó, không chịu được cảnh bên nhau nhưng mệnh ai người đó lo, tôi đã chủ động "ngỏ lời" với anh và tôi sững sờ khi nghe anh nói "anh quý mến và trân trọng tôi như một người bạn". Từ đó, tôi không còn đề cập tới nữa, chúng tôi vẫn là những người bạn, vẫn rất tự nhiên khi đi bên nhau. Qua những hành động và thái độ thản nhiên của tôi, có lẽ anh chỉ nghĩ đơn giản tình cảm của tôi là bồng bột và tôi đã quên mất chuyện đó.
Nửa năm sau, anh vô tư kể với tôi, anh quen với một cô gái và có cảm tình với người con gái đó. Anh còn nói nhà cô gái ấy cùng phố với tôi và rất gần với nhà tôi, biết đâu chúng tôi lại chẳng là hàng xóm. Tôi cũng chẳng biết cô gái đó là ai bởi từ ngày chúng tôi quen nhau, chỉ khi nào tan học hoặc được nghỉ học đột xuất, anh em đi chơi cùng nhau hay nếu có hẹn hò, cả hai cùng tới địa điểm gặp chứ chưa tới nhà lần nào. Tôi im lặng, không nói gì nhiều, cố giữ dáng vẻ vui cười, tôi chúc mừng anh. Mọi chuyện bình lặng trôi đi, chúng tôi vẫn là bạn nhưng ít gặp nhau hơn vì anh dành còn dành thời gian riêng để hẹn hò.
Không lâu sau đó, em gái tôi thông báo với cả nhà, nó muốn dẫn bạn trai về ra mắt. Ngay tối hôm sau đó, tôi đứng chết lặng khi nhìn thấy anh bước vào cửa nhà mình, còn anh cứ như vờ không biết, mặt tươi rói khi nhìn thấy người quen. Lúc này đây, anh mới biết tôi là chị gái của người anh đang yêu. Trái tim tôi như tan nát, tôi biết mình không còn hi vọng hay trông chờ gì vào mối lương duyên này nữa. Gần một năm sau, đám cưới của em gái tôi và anh diễn ra. Ngày cưới em, tôi rất mừng vì nó tìm được hạnh phúc cho riêng mình nhưng vẫn không kìm nén được nỗi đau trong lòng, nước mắt tôi trào ra. Tôi nghẹn ngào nhưng cũng chỉ lặng thầm khóc.
Hơn một năm trôi qua rồi, dù biết tôi và anh sẽ mãi là không thể nhưng tôi vẫn không thể quên anh - người em rể của tôi. Mỗi lần cả nhà họp mặt, tôi đều không biết phải né tránh ra sao? Có rất nhiều người đàn ông tới với tôi, họ cũng rất tốt, tôi cũng từng cố gắng thử xuôi lòng mình nhưng quả thật, tôi không làm được. Trái tim tôi đau nhói mỗi khi nghĩ về chuyện xưa. Tôi thật sự không biết phải làm sao mới quên được anh. Xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm sao đây? Tôi ước gì mình chưa bao giờ gặp được anh.
Thu Hồng