Tôi sinh ra trong gia đình ở thành phố, 25 tuổi, đang làm việc cho một chi nhánh của công ty nước ngoài. Tôi cao ráo, dễ nhìn. Anh là cấp trên của tôi, chính xác là sếp tôi mời anh đến làm cố vấn (sếp tôi cũng là nữ, người Singapore, dễ thương vô cùng). Những lần nghe anh nói chuyện là mỗi lần tôi được mở rộng tầm mắt, thấy mình ngày càng nhỏ bé trước anh. Cũng không phải chỉ mình tôi mới cảm thấy vậy, mọi người trong công ty đều rất ngưỡng mộ anh.
Anh rất trầm lặng và khó gần, ở công ty hầu như chỉ có sếp là nói chuyện thoải mái với anh, dám chọc anh. Còn hầu hết anh ở trong trạng thái trầm tư, suy nghĩ và làm việc. Tôi chỉ dám đứng ngoài ngó trộm anh thôi. Anh rất ít tham gia hoạt động vui chơi của chúng tôi. Những lần trông thấy anh đứng một mình suy nghĩ, tôi cứ như bị hút hồn. Tôi cảm thấy ở anh một nỗi buồn, sự lo lắng nào đó. Khi biết được làm việc cùng anh tôi đã rất vui. Nhưng niềm vui chẳng tày gang, tôi đã ngộp thở.
Anh rất nghiêm khắc và kỹ tính, những lỗi nhỏ nhất đều được nhắc nhở. Những điều trước đây chúng tôi đinh ninh là đúng đều bị anh nhẹ nhàng bóp nghẹt và lật lại, đổi trắng thay đen như là một việc bình thường với anh. Hình như không có nguyên tắc hay giới hạn trong suy nghĩ của anh. Chúng tôi đều phải nỗ lực làm việc như chong chóng. Điều chúng tôi phục chính là với mỗi người, anh đều đến chỉ dẫn tận tình và hướng dẫn cách phá giới hạn suy nghĩ, tạo động lực cho chúng tôi. Tôi chỉ biết anh là người theo sự tối giản, đi làm anh chỉ đi bộ, chỉ dùng điện thoại để nghe gọi. Từ hồi gặp anh, tôi chỉ thấy anh mặc duy nhất một bộ quần áo. Sau này nghe sếp nói tôi mới biết là anh có 2 bộ trùng màu, anh nói mặc như vậy thì khỏi bận tâm đến quần áo, có mặc là được. Nhưng khi sếp đi shop quần áo lại nhất định phải kéo anh đi bằng được, tôi cũng được anh chọn cho 2 bộ. Phải nói mắt thẩm mỹ của anh là tuyệt vời.
Tôi vẫn mặc bộ đồ anh chọn khi đi dự tiệc, vì mặc lên tôi cảm thấy một sự giản đơn, thoải mái, tôn vẻ đẹp tôi lên. Tuy không biết anh thu nhập bao nhiêu nhưng anh chỉ ở phòng trọ, phòng khá rộng, rất sạch, chỉ có giá sách, bàn làm việc, đàn piano và chiếc giường. Anh nói khỏi bận tâm suy nghĩ và mất thời gian đến việc dọn dẹp. Sếp có vẻ hiểu anh và khá thoải mái với anh. Lúc về sếp nói với tôi: "Có vài người như biển sâu, càng tìm hiểu càng không thấy đâu là đáy", rồi cười nhìn tôi. Đến cuối năm anh sẽ rời đi, đi đâu tôi không biết. Tuy cơ hội ít nhưng tôi muốn hiểu anh và mạnh dạn một lần. Mong được mọi người chia sẻ.
Thủy
Gửi tâm sự tới email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Bài viết bằng tiếng Việt có dấu.