Tôi là con trai út trong một gia đình khá gia giáo và tôi luôn được cưng chiều. Vì vậy, tuy đã lớn nhưng tôi vẫn sống dựa dẫm vào gia đình mà không có ý thức tự vươn lên. Cách đây 9 năm, tôi vào đại học. Cũng ở nơi này, tôi đã gặp cô ấy, chúng tôi đến với nhau bằng sự rung động của con tim và đã có một tình yêu vô cùng tươi đẹp. Rồi cũng vì được học đại học, có người yêu xinh xắn, từ bố mẹ đến anh chị luôn chu cấp cho đầy đủ vật chất nên tôi lại càng cảm thấy thỏa mãn với chính mình, thỏa mãn với cuộc đời nên tôi thấy không cần phải cố gắng gì hết. Khi mọi thứ đã đầy đủ, tôi sinh ra tiêu xài hoang phí, chơi bời lêu lổng và đã theo một số bạn xấu dấn thân vào con đường lô đề, cá độ.
Số tiền tôi "nướng" vào trò đỏ đen ngày một nhiều. Mới đầu chỉ là vài chục, vài trăm nghìn, rồi lên đến tiền triệu, vài chục vài trăm triệu rồi cuối cùng lên đến tiền tỷ. Vì thương thằng út và tin vào những lời hứa thay đổi của tôi nên gia đình hết lần này đến lần khác cho tôi tiền trả nợ, thanh toán mọi nợ nần và đến khi tôi ra trường lập tức cưới vợ cho tôi (vợ tôi chính là người yêu của tôi khi học đại học). Những tưởng khi đã ra trường và lập gia đình thì tôi sẽ thay đổi và chí thú làm ăn nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy, lao vào chơi bời mặc kệ mọi lời khuyên nhủ của gia đình và luôn bỏ mặc vợ trong những đêm tối dài vô tận.
Cô ấy đã khóc, đã uất ức và cũng đã khuyên nhủ tôi rất nhiều. Thực ra trong lòng tôi vô cùng yêu vợ, tôi sợ hãi mỗi khi nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy khóc, tôi đều rất thương và hứa với cô ấy lẫn bản thân rằng sẽ quyết tâm từ bỏ để tu chí làm ăn. Nhưng khốn nỗi có lẽ là do tôi quá ngu si không rời bỏ được trò đỏ đen chết người đó với ý nghĩ là sẽ gỡ gạc được những số tiền mà mình đã làm mất.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi vẫn mê muội và để đến bây giờ đã mất hết tất cả. Nhà cửa, danh dự và chỗ dựa lớn nhất về tinh thần cũng như vật chất là bố tôi đã mãi mãi rời xa tôi. Tôi luẩn quẩn trong bê bối, nợ nần chồng chất. Vợ tôi cũng vì không chịu đựng được nữa nên đòi ly hôn với tôi. Bây giờ, tôi ngập ngụa trong nợ nần, nhục nhã vì mất hết danh dự. Rất nhiều ngày đêm, tôi không ăn không ngủ, lang thang trong đêm tối "gặm nhấm" nỗi khổ chính mình gây ra và tôi cảm thấy ân hận đến tột cùng. Nhưng nếu chỉ cứ gặm nhấm nỗi đau đó mãi thà tôi chết đi còn tốt hơn. Tôi không muốn vậy, không muốn mình lại phải bỏ phí cuộc đời một lần nữa, không muốn thêm một lần trở thành đứa con bất hiếu nữa. Tôi phải làm lại, phải vươn lên dù thế nào đi chăng nữa.
Hiện nay, tôi đã có việc làm nhưng để bắt đầu lại thì khó khăn quá! Tôi cảm thấy cần một điểm tựa, một sự động viên, an ủi khích lệ để tinh thần tôi luôn vững và tôi nhớ đến vợ. Tôi cần cô ấy. Không ai khác ngoài cô ây có thể đem lại cho tôi sự tự tin, đem lại cho tôi niềm an ủi lớn lao và tình yêu nông ấm. Tôi yêu cô ấy và rất cần tới cô ấy. Nhưng đã muộn, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không còn tin tôi nữa, không còn muốn ở bên tôi nữa, không muốn có những tháng ngày khó khăn nhục nhã với tôi nữa, xin hãy buông tha cho cô ấy.
Tôi đau khổ vô cùng vì tình yêu đã mất, chỗ dựa tinh thần thật sự cần thiết đối với tôi lúc này đã không còn. Tôi phải một mình bơ vơ chống chọi và bươn chải với nỗi cô đơn trong vòng đời khắc nghiệt và u ám này ư? Tôi thất vọng không biết phải làm gì để tiếp tục nữa? Xin hãy cho tôi mọi lời trách móc và tha thứ để tôi nhận được sự quan tâm, nghị lực bước tiếp con đường dài này.
Hoài Nam