Tôi 25 tuổi, người yêu 28 tuổi, chúng tôi quen nhau gần 3 năm. Tôi ở DakLak còn anh ở Hà Tây. Cách đây 2 năm mẹ tôi đột ngột qua đời nên vừa tốt nghiệp đại học ở Sài Gòn tôi phải về quê để lo ổn định tinh thần cho bé út đang học 12 và chị gái đang có bầu; còn anh cũng về Bắc để lo sự nghiệp. Gia đình chị gái ly hôn sau khi mẹ mất nên chị xin về nhà, tôi chăm chị và cháu thay vai trò của mẹ. Vậy là tôi và anh xa nhau được gần 2 năm, cũng có những cãi vã, giận hờn nhưng chưa bao giờ giận nhau quá một ngày. Theo cảm nhận tôi thấy anh yêu mình rất nhiều, là mối tình đầu nên anh dành hết tình cảm cho tôi. Những lúc cãi nhau về chuyện tôi không đồng ý ra Bắc anh lại buồn, nói rằng có lẽ sẽ không thể yêu ai được nữa vì tình cảm dành cho tôi quá nhiều.

Ảnh minh họa
Anh là người không rượu chè, hút thuốc, không biết lãng mạn, từ lúc yêu nhau đến giờ tặng tôi đúng một đôi giày và chiếc lắc bạc. Tôi cũng không thích những món quà giá trị nhưng vẫn muốn những món quà nhỏ ý nghĩa, vậy mà quen nhau 3 năm chưa bao giờ anh tặng tôi một viên chocolate ngày Valentine. Nghĩ nhiều lúc cũng tủi thân nhưng tôi vẫn vui vì cho rằng anh khô khan nhưng yêu tôi chân thành, điều quan trọng nhất là cho tôi sự tin tưởng. Những ngày còn ở Sài Gòn là những ngày hạnh phúc, thời gian rảnh anh đưa đón tôi đi làm thêm rồi đi học, ngồi chờ tôi mấy tiếng giữa cái nóng nực, ngày nào cũng đi bên nhau mà không chán. Ở bên anh cho tôi cảm giác an toàn, hạnh phúc. Xa nhau 2 năm, gặp nhau 2 lần nhưng tình cảm chúng tôi vẫn vẹn nguyên.
Hiện tại tôi bán mỹ phẩm tại nhà nhưng thu nhập không khá vì chỉ bán nhỏ lẻ. Tôi dự định một tháng tới sẽ vào lại Sài Gòn để phát triển tương lai. Anh đang phụ trách việc bán quả chanh cho gia đình, thu nhập khá, thời gian tới sẽ lên máy dệt để sản xuất khăn mặt vì làng anh là làng nghề dệt khăn. Anh có niềm đam mê kinh doanh và tôi tin anh sẽ thành công bởi sự cố gắng. Ở anh tôi thấy được sự quyết tâm, cầu tiến. Nếu lấy anh về quê chúng tôi sẽ không phải lo nghĩ nhiều về kinh tế và tôi nghĩ đó cũng là nền tảng cơ bản khi quyết định lấy chồng.
Về phần gia đình anh cũng hơi phức tạp, ba mẹ sống cùng nhà mà không nói với nhau lời nào vì những tội lỗi ngày xưa ba anh gây ra cho mẹ anh. Tôi thật sự rất sợ cảm giác ở cùng một nhà mà căng thẳng, mệt mỏi, bởi lúc mẹ tôi còn sống ba đánh bài, không chăm lo cho vợ con, bữa cơm ngày nào có ba thì mẹ tức giận vì ba đi cả tuần mới về, không phụ mẹ, rồi lại cãi nhau. Ngày nào không có ba thì mẹ cũng buồn và mẹ con nhìn nhau rớt nước mắt. Gia đình không hạnh phúc nên tôi rất sợ lấy chồng về lại sống gần gia đình chồng như vậy. Thêm vào nữa hai chị gái anh sống gần đó và chị cả làm cán bộ xã luôn can thiệp, tác động tới mẹ anh trong mọi dự định làm ăn của anh. Anh nói nếu lấy về mẹ anh ở vườn trông chanh, còn ba anh đang ở nhà thờ họ, như vậy sẽ không phải ở chung. Mẹ anh nói muốn anh lấy vợ ở riêng vì mẹ từng làm dâu nên hiểu rất rõ. Tôi thấy rất thương mẹ anh.
Tôi thích cuộc sống nhộn nhịp ở thành phố còn anh thích cuộc sống yên bình ở quê. Theo như dự định của hai đứa, nếu tôi vào Sài Gòn phát triển được kinh tế ổn định thì sẽ có con trước khi cưới vì chỉ có như vậy anh mới có thể từ bỏ mọi thứ để theo tôi và vào Sài Gòn phát triển khăn theo hướng bán buôn. Còn nếu công việc kinh doanh của tôi không thuận lợi tôi sẽ ra Bắc lấy anh. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, tháng trước anh đi khám sức khỏe và bác sĩ kết luận anh bị yếu tinh trùng, khó có thể có con cho nên khả năng cao tôi lấy anh sẽ phải về quê. Tôi thấy thương anh nhiều hơn và càng khó khăn hơn trong quyết định của mình. Nhiều lúc anh lo cho tương lai của tôi, sợ tôi nếu sau này yêu người khác khổ hay sợ tôi khó khăn nên dù có chia tay anh cũng sẽ làm sổ tiết kiệm cho tôi. Đương nhiên tôi sẽ không bao giờ chấp nhận như vậy, nếu chia tay tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn với anh, chỉ nói ra để mọi người hiểu anh quá tốt khiến tôi khó nghĩ.
Tôi biết điều quan trọng bây giờ là ra Sài Gòn và cố gắng phát triển công việc của mình, chuyện tình cảm đến đâu hay đến đó nhưng hiện tại chúng tôi chia tay được 2 tuần và tôi phân vân liệu mình có làm đúng không. Liệu tôi lý trí quá mà từ bỏ một người yêu thương, hết lòng vì mình thì liệu có hối hận? Mọi người đều khuyên tôi không nên lấy chồng xa cũng bởi rất nhiều lý do mà ai cũng hiểu. Liệu tôi có nên đánh một ván cược cho tương lai của mình? Tôi thật sự cần lời khuyên. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Ngọc
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu