Cách đây 10 năm, tôi yêu một người bạn học cùng lớp buổi tối. Anh hơn tôi 4 tuổi, đẹp trai và hiền lành. Mọi người luôn bảo hai chúng tôi thật đẹp đôi. Anh là người yêu lý tưởng và tôi không chê trách gì ở anh hết. Nhưng chỉ có một điều là ngay từ đầu tôi đã xác định anh là người yêu nhưng tôi không thể lấy làm chồng.
Thứ nhất, anh là người tỉnh lẻ. Nếu tôi lấy anh, chúng tôi sẽ không có nhà. Thứ hai là cả hai chúng tôi không có công việc ổn định. Thứ ba là tôi hay giận dỗi nhưng anh không bao giờ làm lành với tôi, kể cả là anh sai. Nếu tôi không nói thì anh cũng im lặng. Có khi cả tuần anh cũng không chịu mở lời trước. Điều này làm tôi buồn và ức chế. Nhưng tại sao tôi đã xác định không lấy anh mà vẫn nhận lời yêu?
Thú thật tôi yêu anh là một sự tính toán. Thứ nhất vì anh rất hợp để đi bên cạnh tôi. Thứ hai, anh học cùng lớp thì có thể đưa đón tôi đi học vì anh có xe máy, còn tôi thì không. Thời gian học của chúng tôi là hai năm thì trong thời gian đó, ngày nào anh cũng tới nhà đón tôi. Chúng tôi cùng đi học và cùng về. Nhưng thường thì về muộn nên sau khi tan học, chúng tôi hay đi ăn thêm cái gì đó. Cũng chỉ là ăn uống đơn giản, khi thì phở, lúc lại bún, xôi... và những lần như vậy, anh luôn là người trả tiền. Bởi anh là con trai và anh biết tôi cũng không có tiền. Đúng là tôi đã lợi dụng anh và điều này đã làm tôi xấu hổ, cắn rứt lương tâm suốt 10 năm nay. Lúc nào tôi cũng nghĩ về chuyện đó. Nó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi và xuất hiện ngay cả trong giấc mơ. Tôi rất hay mơ là tôi tới gặp anh và hỏi anh nghĩ gì về tôi? Có phải anh nghĩ tôi xấu xa lắm không? Mỗi lần như vậy đều làm tôi đau khổ.
Khi chúng tôi còn yêu nhau, hình như anh đã nhận ra điều đó. Có lần anh nói với tôi là anh chưa bao giờ nghe thấy tôi nói yêu anh. Tôi chỉ biết trả lời là tôi yêu anh hay không thì anh phải cảm nhận được chứ. Rồi có lần anh lại kể với tôi là bạn bè anh và thầy bói nói với anh là tôi không yêu anh đâu, một lúc nào đó tôi sẽ rời khỏi anh... Nhưng lúc như vậy, tôi chỉ biết cười trừ.
Khi thời gian học gần xong thì cũng là lúc tôi viết cho anh một bức thư dài và nói lời chia tay. Dường như anh cũng biết ngày này rồi cũng sẽ tới nên anh không nói gì. Tôi cũng không biết anh có giận tôi không vì từ đó chúng tôi không gặp mặt, không nói chuyện với nhau nữa. Anh tự dưng biến mất khỏi tôi, không trách mắng cũng không giải thích, níu kéo. Nhiều lần, tôi tự hỏi hay anh cũng đã chờ đợi lời chia tay đó từ lâu? Thấy tôi nói như vậy thì anh sướng quá, chia tay luôn và sợ tôi níu kéo nên không muốn gần tôi chăng?
Một lần, tôi lấy hết can đảm để gọi điện cho anh. Tôi hỏi anh là có phải anh ghét em lắm không? Anh trả lời là không và anh bảo tôi tắt máy để anh gọi lại nhưng anh cũng mất hút luôn. Lạ một điều là từ ngày đó, các bạn trong lớp cũng không ai biết tin gì về anh nữa. Thỉnh thoảng cũng có người đồn anh đã đi nước ngoài. Tôi không biết tin gì về anh.
Sau đó, tôi lấy chồng. Chồng tôi là Việt kiều Đức. Khi cưới xong, chồng tôi quay lại Đức và tôi ở lại lo giấy tờ, khi đó tôi đang mang bầu. Bất chợt, anh tới chỗ đứa bạn thân của tôi chơi. Bạn tôi kể cho anh chuyện tôi đang đi lo giấy tờ để sang Đức đoàn tụ với chồng. Nghe đến đó, anh cười khẩy, nụ cười mà theo lời bạn tôi kể đã làm cho tôi buồn. Anh đang khinh bỉ tôi chăng?
Có phải anh nghĩ là tôi tham giàu nên giờ phải nhận hậu quả, tôi không đi được, phải ở nhà nuôi con một mình? Cứ tưởng tượng ra nụ cười đó mà tôi thấy rùng mình. Thật sự, ban đầu tôi đến với anh là do sự tính toán của tôi nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cuối cùng tôi yêu anh thật. Khi tôi gọi điện cho anh là tôi đã xác định sẽ chấp nhận tất cả để lấy anh làm chồng. Nhưng khi đó là chính anh từ chối tôi.
Tôi và anh yêu nhau trong sáng và chưa bao giờ đi quá giới hạn nên tôi không có lỗi với chồng. Nhưng tôi lại thấy có lỗi với anh. Bạn tôi nói tôi đã nghĩ quá nhiều vì khi hai người yêu nhau, anh ấy đưa đón tôi và cho tôi ăn uống là chuyện rất bình thường. Tôi không mắc nợ gì anh ấy. Thế nhưng, trong thâm tâm tôi vẫn cứ cắn rứt và nghĩ rằng tôi đã lợi dụng anh. Nói thật, nếu tính được ra bằng tiền thì bây giờ tôi có thể đền bù lại cho anh gấp bao nhiều lần cũng được. Có lẽ nếu trả lại được cho anh thì tôi sẽ thấy thanh thản hơn.
Gần đây, tôi nghe nói đã có người nhìn thấy anh. Tôi chỉ biết anh ở Vĩnh Phúc nhưng nhà anh ở đây thì tôi không biết. Tôi muốn tìm anh thì chắc cũng có thể sẽ tìm ra được. Tôi muốn gặp anh để hỏi anh nghĩ gì về tôi? Anh giận, anh ghét, anh yêu, anh nghĩ tôi lợi dụng, anh từng muốn bỏ tôi hay cuộc sống của anh bây giờ thế nào...
Thật sự có rất nhiều điều tôi muốn hỏi anh nhưng chồng tôi hay ghen. Tôi sợ vợ chồng rạn nứt nếu anh biết tôi gặp lại người xưa. Nhưng không gặp thì tôi cắn rứt lương tâm lắm. Tôi nên làm gì bây giờ? Có nên gặp anh không? Và trong trường hợp tôi lợi dụng anh đưa đón và cho tôi ăn uống suốt hai năm như vậy thì tôi có phải xấu xa lắm không? Hãy cho tôi một lời khuyên.
Linh Trần
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả tư vấn, gỡ rối. Lưu ý, bài viết gửi bằng tiếng việt có dấu.