Lần đầu tiên tôi chờ anh lâu đến thế. Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, tôi đang gặp khó khăn với luận văn tốt nghiệp, trong một tháng vỏn vẹn, tôi làm mất 3 cái di động, mọi thứ tồi tệ nhất đang ập xuống đầu tôi.
Khi ấy, tôi chỉ cảm thấy còn một chỗ dựa là anh, ở bên anh tôi đặt hết gánh nặng sang một bên. Nhưng anh không như tôi, anh lạnh lùng và cứng rắn. Tôi đang gục ngã nhưng anh gần như bỏ quên tôi vào một xó, mặc cho tôi mong nhớ. Anh học ở một trường quân sự, nên chỉ đến cuối tuần, chúng tôi mới gặp nhau. Như vậy thôi, tôi cũng đủ hạnh phúc rồi.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh anh mặc áo lính đạp xe trong ngõ nhỏ vào nhà tôi, tôi lặng lẽ đạp xe sau anh, chỉ đơn giản để ngắm anh. Tôi vẫn nhớ, cái hôm anh đường đột đến nhà tôi mà không báo trước. Tôi vẫn nhớ cái hôm trời mưa, anh đến sửa máy tính cho tôi. Tôi chưa một lần nói cảm ơn anh cũng như chưa một lần nói cho anh biết tôi đã nhớ anh thế nào và muốn gặp anh biết bao. Tôi không dám tin rằng anh dành cho tôi một sự quan tâm đặc biệt như vậy. Nhưng rồi chính tôi đã đánh mất những điều tốt đẹp nhất. Khi mà mọi thứ sụp đổ, lúc tôi cần anh nhất, sao anh vẫn hoàn toàn vô tâm chứ? Sao anh không đến nữa, trời đâu còn mưa. Tôi đã khóc cả buổi sáng rồi đi đến quyết định là chấm dứt tất cả tại đây, tôi cần phải cứng rắn hơn và phải tập trung cho cái khoá luận dở dang của mình. Tự nhiên tôi có cảm giác là anh không còn quan tâm đến tôi nữa. Là buổi trưa hôm ấy, lần đầu tiên tôi chờ anh lâu như vậy. Tôi sợ rằng mình quay về rồi thì sẽ không còn quyết tâm nữa.
Khi chờ anh, tôi đã nghĩ ra bao nhiêu điều phải nói, vậy mà khi gặp anh, mọi ngôn từ bay biến đi đâu mất nhường chỗ cho sự im lặng và nụ cười sống sượng, hình như khi ấy, cái nắng càng chói chang hơn. Anh cứ nghĩ tôi đùa anh, anh hoàn toàn bất ngờ vì quyết định này của tôi. Anh chỉ giải thích một câu "hiểu cho anh vì anh không ra ngoài thường xuyên được" "Không phải đâu, không phải như thế", tôi chỉ nói được vỏn vẹn câu đó, rồi quay xe phóng đi.
Tôi chợt nhận ra người mình mềm nhũn và mất hết phương hướng, màu tím bằng lăng trở nên nhạt nhoà, con đường Hoàng Quốc Việt hôm đó sao trở nên ngoằn ngoèo, xa lạ. Không biết anh có còn đứng đó và nhìn theo tôi hay không? Tại sao anh không gọi tôi quay lại? Tại sao tôi không nói rằng lúc này tôi cần anh hơn bất cứ lúc nào, rằng lúc này tôi muốn được anh ôm vào lòng, rằng lúc này tôi muốn được gục lên vai anh mà khóc oà lên cho thoả nhưng anh không gọi và tôi đã quay đi. Vậy là hết, hết thật rồi.
Hôm bảo vệ khoá luận, điều không may mắn lại xảy ra với tôi. Dù đã cố gắng bảo vệ, nhưng khoá luận của tôi không được đánh giá cao. Cả hội trường vỗ tay khích lệ tôi vì sự cứng rắn và bướng bỉnh chứ không phải vì khoá luận xuất sắc. Cả chiều hôm đó tôi chỉ biết khóc, khóc nức nở, nỗi niềm từ bao lâu nay tích tụ lại, ai cũng nghĩ rằng tôi khóc vì khoá luận. Không phải. Tôi khóc vì tôi đã mất tất cả.
Trường anh học 6 năm, anh ra trường sau tôi 6 tháng, tôi nghe nói anh phải vào miền Nam công tác, Tôi không biết tôi và anh còn duyên gặp mặt nữa không, anh có tình cờ đọc được những dòng này của tôi hay không? Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ, lần đầu tiên anh nhắn tin cho tôi nói rằng anh quan tâm đến tôi là ngày 7/3 và sự quan tâm ấy, anh dành cho tôi được vỏn vẹn 7 tháng, nhưng sao nó đủ sức làm tôi nhức nhối lâu đến vậy.
Hòn đá cô đơn