Hàng ngày, tôi chỉ mong đến lớp sớm để được nói chuyện với chị dù chỉ là một câu chuyện không đầu không đuôi. Tôi kể chuyện hài cho chị nghe và tôi cảm thấy vui theo với nụ cười của chị.
Một lần, tôi mạnh dạn hỏi chị với một kiểu nửa đùa nửa thật: "Em chưa có bạn gái, chị chưa có bạn trai vậy mình quen nhau được không chị?" Chị ngước nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ, nhưng rồi chị cười và nói với tôi rằng: "Nhóc còn nhỏ lắm, chưa suy nghĩ chín chắn đâu, đây có thể chỉ là tình cảm nhất thời của nhóc mà thôi, với lại mẹ chị không cho chị quen với người nhỏ tuổi, sau này nhóc sẽ hiểu những gì chị nói".
Tôi thấy chị hình như cũng có cảm tình với tôi, nhưng sao khi tôi mời chị đi ăn uống sau khi đi học về thì chi lại không đi mặc dù lâu lâu vào lớp chị cũng có mang đồ ăn theo cho tôi mà. Tôi không phải là một đứa con trai xấu, thậm chí tôi còn nổi bật trong trường nhưng sao chị lại từ chối tình cảm của tôi mặc dù tôi cũng cảm nhận chị đối xử với tôi rất tốt.
Tuy là lúc đó tôi chỉ mới 17 tuổi nhưng trong tình yêu đâu phân biệt tuổi tác. Lúc đó, tuy chị chỉ mới 22 tuổi nhưng chị tốt nghiệp Cao đẳng nên lúc đó chị đã đi làm được khoảng nửa năm rồi. Có phải vì vậy mà khoảng cách giữa tôi và chị lại càng xa hay không.
Giờ đây tuy một năm đã trôi qua nhưng thật sự tôi không thể quên được chị. Tôi biết mình còn phải thi tốt nghiệp, trên hết là sẽ phải đương đầu với kỳ thi đại học phía trước nhưng mỗi lần nghĩ về chị là tôi lại cảm thấy rất buồn. Vì chị chỉ học ở đấy một tháng thôi nên ngoại trừ e-mail tôi chẳng biết tin tức gì của chị nữa. Tôi có nên viết e-mail cho chị hay không bởi chị đã từ chối tình cảm của tôi một lần rồi.
Tôi chỉ mong chị đọc được những dòng này của tôi thôi. Chắc gì tôi viết e-mail cho chị chị sẽ trả lời nhưng nếu tôi cứ giữ mọi chuyện trong lòng như thế này chắc là tôi chết mất tôi mong sự nhận được sự chia sẻ từ các bạn.
Nhóc gửi tieuthuvotinh83