Vậy mà anh vẫn âm thầm bên em, vẫn lặng lẽ lau từng giọt nước mắt khi em khóc nhưng khi ấy trái tim em vẫn chìm trong giấc ngủ. Em vẫn thờ ơ với tình cảm của anh. Anh vẫn luôn bên em những khi em buồn luôn bên em nhưng khi em cần có người chia sẻ.
Rồi thời gian qua đi chẳng hiểu lý do gì em đã nhận lời yêu anh có lẽ vì em đã thương hại anh. Em thương hại anh vì anh quá ngốc, ngốc đến nỗi bao cô gái theo đuổi ma anh vẫn không yêu lại đi yêu em, yêu một đứa con gái đã không còn gì cho anh cả. Thương hại anh vì lòng chân thành nơi anh, vì anh luôn quan tâm chăm sóc em luôn tôn trọng em.
Khi ấy có lẽ anh nghĩ em yêu anh thật lòng nhưng em đã dối anh, dối bản thân mình. Em cố tìm kiếm cho riêng mình một lối đi để không làm liên luỵ đến anh, làm khổ anh bởi em không xứng đáng với tình yêu của anh. Em không còn gì cho anh cho tình yêu chân thành anh dành cho em như bao người con gái khác nhưng em lai sợ lời từ chối của em làm anh tổn thương.
Em đã nhận lời yêu anh khi trái tim em chẳng còn chút rung động, có lẽ em đã tội nghiệp anh. Thời gian qua đi cũng đã được hai năm, em đã có được nhưng gì ngot ngào nhất của hương vị tình yêu chân thành, anh đã cho em nếm đươc sự ngọt ngào trong vị đắng của tình yêu. Em đã hiểu được giá trị của tình yêu chân thành là ở lòng vị tha. Lòng vị tha nơi anh đã đánh thứ trái tim em sau giấc ngủ dài.
Anh yêu em từ sự chân thành của con tim, từ sự tha thứ nhưng lỗi lầm của em. Và từ khi nào con tim em đã yêu anh bằng sự rung động của con tim, em đã thoát khỏi vòng lẩn quẫn của nổi đau ấy. Em đã tìm được lối đi cho mình, lối đi ấy êm luôn có anh và anh là người đã thắp lên niềm tin vào tình yêu nơi em.
Giờ em hiểu được rằng tim em đã khăc tên anh, em yêu anh yêu sự giản dị chân thành nơi anh. Em luôn thầm cảm ơn anh, cảm ơn anh đã mang lại cho em sự ấm áp của con tim, cảm ơn anh đã cho em hạnh phuc mà không phải ai cũng có được. Và ở nơi xa này em luôn yêu anh và nhớ anh nhiều.
Huỳnh thị hồng vân