![]() |
Theo quảng cáo của "thầy lang" Thọ, sau khi xoa thuốc "bí truyền" như thế này cộng với thuốc sắc hằng ngày, "xương sẽ mềm ra!". |
Đúng 8h thì đồ nghề của “thầy” được bưng ra. Một thứ nước giống như nước gừng (cái này “thầy” gọi là “bí truyền”) được một anh thanh niên chừng 20 tuổi quết lên phần lưng lần lượt cho từng bệnh nhân đã nằm đợi sẵn.
Nhìn kỹ hơn, lớp nước này được tập trung chủ yếu ở vùng eo, nối hông với lưng. Một nắm lá cúc tần được rải lên lớp nước “bí truyền”, thêm một nắm cơm nóng được ấp trên cùng. Bệnh nhân sẽ nằm sấp chừng 20 phút cho thuốc ngấm sâu vào... xương.
“Thầy” Thọ bảo: “Thứ thuốc không thể nói kia có tác dụng kỳ diệu lắm. Cộng với thuốc sắc hằng ngày nữa thì xương chỉ còn nước... mềm ra mà thôi. Xong đâu đấy, người bệnh trèo lên bàn chỉnh xương hay tròng dây nắn đốt sống cổ thì bài chữa bệnh mới thật sự hiệu nghiệm”.
Hai thiết bị rất lạ đang chạy hết công suất. Ngay cửa ra vào là một chiếc ròng rọc có dây buộc để nâng cổ, một thanh tre bắc ngang để người bệnh nhấc chân vào.
Mỗi người thòng cổ vào dây đúng 10 phút là có người kế tiếp đang trực sẵn “nhắc nhở”. Thầy Thọ giải thích đây là thiết bị nắn đốt sống cổ, nâng cổ thẳng và đẹp lên, nếu trước đây có đau vùng cổ thì tập đều đặn sẽ “êm như ru”.
Cuối sân là một chiếc bàn rộng chừng 50 cm, dài 2 m, được nối với nhau bằng hai tấm đệm đỏ. Bệnh nhân nằm trên bàn rồi gác hai chân lên chiếc ghế đóng vuông. Bấy giờ, người thanh niên khi nãy làm nhiệm vụ phết thuốc lên lưng bệnh nhân mới kéo từ chiếc máy đặt phía cuối bàn một chiếc dây to bản quấn vào người bệnh.
Về cơ sở hành nghề của ông lang Thọ, ông Đặng Văn Giáp, phó giám đốc Trung tâm y tế huyện Mỹ Đức, Hà Tây, nói: “Chúng tôi chưa thấy báo cáo nên không biết gì cả. Mà cơ sở hành nghề y dược tư nhân phải trương biển hành nghề thì chúng tôi mới kiểm tra, họ không đăng ký làm sao chúng tôi kiểm tra được. Cái đó thuộc trách nhiệm của ban quản lý hành nghề y dược tư nhân của huyện gồm công an, phòng thuế, y tế… Chúng tôi chỉ là một bộ phận nhỏ trong ban đó mà cũng chưa thấy có ý kiến gì, cũng không thấy có phản ảnh hay bức xúc gì của dân cả”. |
Những tưởng cái dây sẽ giật đùng đùng đúng công dụng kiểu những dụng cụ massage thường thấy. Không có chuyển động gì. 15 phút sau, chiếc máy kêu “tít tít”. Bệnh nhân được tháo dây, nhường chỗ cho người khác.
Đến nhà một bệnh nhân cùng xã từng được “thầy lang” Thọ chữa từ đầu năm. Bà Nguyễn Thị Huấn (55 tuổi, đội 8) bị thoái hóa xương chậu đã ba năm, đến tháng 3/2005 bắt đầu tới nhà “thầy” Thọ chữa.
Lúc đầu cũng thấy “êm êm”, nhưng hết buổi thứ 11 thì bà Huấn không cất bước nổi. Chồng bà hai lần chạy sang nhờ “thầy” đến nhà thăm bệnh nhưng thầy cũng chẳng chịu sang. Bà Huấn bảo trước còn túc tắc đi chợ cho con cháu, nay chỉ quanh quẩn trong nhà mà vẫn phải chống nạng hay dựa ghế mà lê từng bước một.
Cách đó không xa, bà Nguyễn Thị Lý (60 tuổi) cũng được “thầy” Thọ chữa bệnh vôi hóa cột sống hơn một tháng. Ông Trương Văn Khanh, chồng bà Lý, kể: “Sau khi chữa, nhà tôi khỏi được một tháng, sau tái phát nặng hơn. Vợ chồng bàn nhau đi cắt thuốc bắc trên huyện. Bệnh chẳng đỡ, nhưng cũng không dám bước chân sang nhà thầy nữa vì biết bệnh đâu lại hoàn đấy mà tốn kém vô cùng”. Ông Khanh cho biết thêm mỗi ngày chữa ở nhà lang Thọ, được thầy dận cho hai buổi đã mất 50.000 đồng, chưa kể tiền thuốc men. Đấy là còn “ưu tiên” người làng không mất tiền khám bệnh.
Ông Nguyễn Sĩ Bình, chủ tịch xã Phù Lưu Tế, nói: “Trước ông Thọ có làm phó chủ tịch xã nên xuất phát từ tình cảm anh em, chúng tôi cũng chưa bao giờ xuống kiểm tra”.
Đề cập đến chuyện ông lang Thọ kể về cái tài chữa bệnh “xuất chúng” của mình là nhờ chuyến học nghề hai năm bên Trung Quốc, ông Bình khẳng định: “Năm 1994, anh Thọ về hưu theo diện chế độ già yếu, nên nếu bảo năm 1992 anh Thọ có đi Trung Quốc không thì địa phương xin xác nhận chắc chắn là không!”.
(Theo Tuổi Trẻ)