Bên anh giờ đây có em hay không thì vẫn vậy, cuộc sống của anh vẫn thế. Bạn bè anh vẫn bên anh như trước và có lẽ "người nào đó" vẫn thích anh như từng thích anh. Không có em - cảm giác này chắc anh cũng đã quen quá rồi bởi nhiều khi sự hiện diện của em mờ nhạt quá phải không anh? Một ngày, hai ngày, ba ngày, nhiều ngày... không nhìn thấy nhau, không nói chuyện với nhau, không quan tâm gì đến nhau... cuộc sống vẫn y như vậy. Gần nhau lắm nhưng hóa ra lại rất xa anh à, thương nhau lắm nhưng cuối cùng thì vẫn thương bản thân mình hơn. Em ích kỷ, nhỏ nhen nên lúc nào cũng cần có anh bên cạnh. Anh rộng rãi, ung dung để mặc em giữa đường đời.
Một ngày em xuôi ngược, bon chen đến lúc tối trời chỉ muốn tìm về anh, tìm về chút yên bình, hạnh phúc. Một ngày em vui vẻ, cợt đùa đến lúc nắng tắt chỉ muốn dựa vào anh mà thở than, nũng nịu. Một ngày em độc bước lẻ loi khi đêm buông xuống rồi chỉ mong tìm một bàn tay dịu dàng nắm lấy. Một ngày em ngang ngạnh dòng đời nhưng cuối cùng vẫn chỉ muốn trôi nhẹ về anh để thú nhận mình rất ư mỏng manh, yếu đuối. Ước muốn của em cũng chỉ có vậy, đơn sơ, bình thường như chính con người em nhưng mà không bao giờ em có được. Nhìn thấy anh ở đó, rất gần nhưng với tay không tới, nhìn lại xung quanh, một vài người đang đưa tay để đợi chờ nắm lấy tay em. Trái tim không có lý lẽ anh à nhưng ngược lại bộ não con người thì ngập đầy lý trí và với em, bộ não đang dần dần kiểm soát luôn trái tim rồi. Tự nhận mình là một người hờ hững, cũng đã bị chỉ trích là quá vô tâm... vậy mà lại có lúc em thấy chạnh lòng khi em nghĩ về anh. Hóa ra cho dù em có thật sự không để tâm, thật sự phớt lờ, không nghĩ đến sự vô tình của anh thì em vẫn thấy rất buồn, rất tủi thân. Đơn giản thôi anh vì em vẫn là con gái, cho dù là một đứa con gái cá tính.
Nhiều ngày em đợi chờ ở anh một niềm vui, một bất ngờ và cũng từng đấy ngày em nhận được thế nào là hụt hẫng, tuyệt vọng. Em vì anh mà thay đổi nhiều quá! Em vì anh mà biết đợi, biết chờ, biết trông, biết ngóng và em cũng vì anh mà biết được trước đây mình đã rất tàn nhẫn với nhiều người. Nụ cười của em từng là nước mắt của người ta. Đến hôm nay em trả lại anh cũng bằng nước mắt. Bây giờ em biết nước mắt mặn đắng, biết nụ cười héo hắt là thế nào rồi anh. Em xa anh để em được là chính mình cho dù em có không ra gì, em xa anh để anh tìm được một người yêu thương anh nhiều hơn em. Em xa anh để anh trở về với cuộc sống của tự do, không ràng buộc, em xa anh để anh biết là một lần nữa anh đã đánh mất em. Anh sẽ hạnh phúc khi không có em, anh nhé!
Rắn ngốc