Nguyễn Thanh Hải
Ta đi tìm trong dòng đời một hơi thở vốn đã tiều tụy từ lâu. Ta đi tìm trong chốn bon chen ngày cũ, những kỷ niệm vắt vẻo trên đôi vai mỏng gầy. Bầu trời chiều, phố nhạt nắng, những nỗi niềm rơi rớt vào một cõi mộng riêng. Đôi mắt biếc nào vuốt ve vạt tóc xa bay, mây bềnh bồng phủ lối trắng cả con đường ta đi trong những tàn dư bỏ lại. Bước chậm, hoang mang, mỏng manh những cơn mộng mị đòi ta khe khẽ thèm khát một tiếng yêu thương có hơi thở nồng nàn, chạm môi...
Cung đàn ngày gợi ý những lời yêu đầu tiên. Ta biết yêu từ bao giờ kia nhỉ, ta biết nhớ nhung, biết giận hần vu vơ ai đó cũng từ khi nào kia nhỉ? Hay đơn giản chỉ là một nốt la thứ, hay cung trầm khiến tâm hồn vọng, chẳng thể bình yên mà nhìn khẽ giọt tình không màu sắc, giọt khẽ từng giọt vào tâm thức đang u mê. Ta bị những cuộc tình ngày ấy mê hoặc, say xưa để rồi hôm nay, có ai đó nói ta có lúc sao mỏng manh quá, hoang mang như tâm hồn con gái. Có ai đó nói ta vô cảm đến mức trở thành một con người chỉ tồn tại với hơi thở cuộc sống an bài sẵn mà thôi.
Lại có ai đó thì thầm nói ta như một cơn gió miên man, mơn trớn. Khi thì nhè nhẹ níu vơi, khi thì ích kỷ xa lòng, khi thì mông lung, vô chừng, chẳng tìm ra một hạn định cho hai tiếng bình yên. Lòng ta khi ấy chợt réo rắt, cồn cào, thèm khát và mong chờ nhiều thứ. Thèm một tiếng yêu thương khác thật sự hơn một tiếng cũ kỹ đã rời bỏ ta đi. Thèm một đôi bàn tay ôm khe khẽ từ phía sau, buông hơi thở có tiếng ngọt ngào trên đôi vành tai ta chờ. Thèm một đôi sóng ngực kề bên san sát, quấn chặt lấy nhau không rời. Có phải ta đã vội vàng tham lam khi những tàn dư kia chưa thể xóa đi ngày tháng với cái bóng của kẻ dại khờ, tiếng yêu không tròn với bầu trời tuổi trẻ?
Mới vừa đôi mươi, tâm hồn đã già cỗi như một con người khác xa với mình giờ đây. Chợt sao thấy mọi thứ cứ lăn dài tròn đều như chẳng có một vật cản nằm ngang. Đi mà chẳng biết đi đâu, làm gì hay quan tâm tới điều gì. Huyễn hoặc quá! Bỗng dưng, tự ngồi trong bóng tối mà chửi rủa chính mình. Chẳng phải để tìm lý do cho tâm hồn trở lại, cũng chẳng phải như người tâm thần, mất trí, lãng đãng với những trò đùa trẻ con. Riêng tư, ảo mộng, ta trầm tư với cả một góc trời.
Giá mà ta con có một chút dịu dàng, một chút yếu mềm, một chút mềm mại như đôi tay chạm vào làn tóc thu, có chiếc lá vàng bay nhè nhẹ. Có thể yêu ai như khao khát đợi chờ, không toan tính. Có thể quan tâm ai một cách chẳng sợ dối lừa... thế thôi. Ừ! Thì vạt nắng có lúc cong vênh, đâu ai trách tâm hồn có lúc tự tạo cho mình một phản xạ riêng tư. Cơn sóng đời luôn dạy ta cách đi qua mọi thứ với trọn vẹn những gì ta có thôi.
Ta chẳng ích kỷ đâu, cũng chẳng hề giấu diếm mình làm gì. Ai đó cũng xin đừng nghĩ ta vô cảm, khô khan nữa. Ta còn đủ dịu dàng để yêu ai, còn đủ cảm xúc thăng hoa cho một miền yêu rộng lớn. Đồng cỏ ta hoang vu, mênh mông chờ bước chân người tới. Cõng nhau đi về nơi cuối trời có ánh hoàng hôn bay, có đôi mắt biếc lồng trái tim ta vào vệt tình ủ kín. Không mộng mị, chẳng hoang mơ hay u huyền riêng một cõi. Đơn giản chỉ là một hơi thở chạm môi. Chạm khe khẽ để ta đủ thấy an nhiên, thấy mong chờ khao khát, thấy mình không lẻ loi, trống vắng.
Cho ta chạm và tìm khe khẽ thôi nhé, tiếng bờ môi ngoan in vết son tình nồng.