Có lẽ tôi là người khá đặc biệt trong xã hội hiện nay, đặc biệt ở đây là theo kiểu lập dị, không giống ai. Từ bé tôi khá nhút nhát, không biết có phải do từ hồi lớp 5 bị mất giọng, không thể nói to, người ngồi rất gần mới có thể nghe tôi nói không, mà từ đó tôi tự cô lập bản thân và dần xa cách với mọi người. Cứ thế cho tới tận giờ, ở tuổi 25, tôi vẫn tiếp tục ở trong tình trạng như thế, một mình một thế giới. Bản chất nhút nhát nên tôi rất ít khi chủ động nói chuyện với người lạ, tôi ngại tới nơi đông người, không thích những chỗ ồn ào, hơn nữa tôi mặc cảm tự ti về một vài đặc điểm trên cơ thể nên càng ngại khi phải xuất hiện trước đám đông, đặc biệt khi họ nhìn mình.

Ảnh minh họa
Những lúc phải trong tình huống như thế là tôi đổ mồ hôi, hoảng loạn và chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, ngồi ôm đầu gối buồn rầu. Yếu đuối, tự ti, mặc cảm là những thứ giờ tôi không vượt qua được, những thứ đó là lý do khiến tôi cô độc, học hành chật vật, không thể hòa nhập với xã hội, quanh năm suốt tháng lủi thủi, chỉ có một mình mà thôi. Cảm giác cô độc đó khiến tôi càng tuyệt vọng hơn và ngày ngày chỉ biết buồn rầu, suy nghĩ tiêu cực. Trong trạng thái như thế tôi không thể tập trung làm được việc gì, không suy nghĩ việc gì được chín chắn. Tôi tự ý nghỉ học và đáng lẽ ra là phải tốt nghiệp cách đây hơn một năm.
Việc học với tôi thật sự rất khó khăn vì không tập trung, tôi rất sợ phải phát biểu và đặc biệt là thuyết trình, lạc lõng trong lớp vì không thân được với ai. Điểm số thấp, buổi học buổi không, cuối cùng tôi đã bỏ không đi học trong khi còn đang giữa học kỳ. Bây giờ tôi phải quay lại để trả nợ và cố gắng lấy được tấm bằng nhưng vẫn còn nặng nề cảm giác lúc đó. Tôi luôn lo nghĩ khi ở tình trạng này, không có kiến thức chuyên môn, không có kỹ năng sống, giao tiếp và hơn nữa là không hòa đồng được với mọi người thì tôi sẽ làm được gì đây. Về nhà bố mẹ lại càng khiến tôi áp lực hơn vì vẫn phải xin tiền bố mẹ, khi gia đình không có khá giả gì, bố mẹ cũng ốm yếu bệnh tật, thuốc men nhiều nên chi tiêu không dám quá tay.
Tôi càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, thấy bản thân thật vô dụng và chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này. Đã có lúc tôi muốn tự tử nhưng không thể làm được điều đó, cũng biết tự tử là một tội rất nặng theo luật sinh tử và là bất hiếu với cha mẹ. Tôi nghĩ mọi hạnh phúc, đau khổ đều từ trong tâm trí mà ra, kiểm soát được nó thì sẽ có một cách nhìn nhận khác nhưng lại yếu đuối, lơ đãng không thể quyết định được điều gì. Có lúc quyết tâm nhưng lại bị hoàn cảnh tác động, nhụt chí và quay về trạng thái đó.
Tôi cũng biết đến đạo Phật, quan tâm tới thiên văn học, vũ trụ hay âm nhạc, tiếng Anh nhưng cũng không thể tập trung được vào cái gì lâu. Mong được các bạn tư vấn giúp tôi phải làm sao để cuộc sống thú vị hơn.
Tuấn
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu