Em gọi cho anh hai lần, em bảo anh là em muốn em có thể chia sẻ cùng anh nhiều thứ. Em muốn được hiểu anh hơn. Em cảm thấy anh không có nhiều bạn bè, bạn bè thân để chia sẻ lại càng không, dường như anh đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Vì anh là một người đàn ông, là trụ cột của cả gia đình. Khi người ta cố gắng, là người ta yếu đuối.
Em vẫn nhớ đôi mắt của anh, em vẫn nhớ cái nhìn của anh. Nó toát lên một sự mệt mỏi rất lớn về tinh thần, em thấy trong đó một nỗi buồn, một cái nhìn sâu thẳm nặng nề.
Anh chẳng chia sẻ với ai điều gì mấy...
Em thấy buồn, em thấy ghét bản thân mình, em thấy bất lực. Em yêu anh, và em cũng không chịu được khi thấy anh như vậy, khi mà em không thể kéo anh ra khỏi sự nặng nề đó, hay chí ít, là có thể cùng anh chia sẻ. Nhưng... anh chưa mở lòng với em.
Em biết là em đang giúp anh mở lòng mình hơn với mọi người, đặc biệt là với em, để em có thể chạm vào sâu thẳm trong tâm hồn anh. Em biết là em đang làm được, và anh cũng đang cố. Dù đường còn xa, em tin.
Ngay lúc nói chuyện với anh, anh bảo là chuyện gia đình, em không muốn hỏi thêm, vì có lẽ anh chưa sẵn sàng nói hết với em. Không sao, em nghĩ thế là đủ rồi. Nhưng lúc đó, em ước gì em đang ở gần anh. Rồi em sẽ chạy đến bên anh, ôm anh thật chặt, và anh cũng sẽ ôm em chặt như thế, mọi phiền muộn của anh sẽ hoà tan trong cái ôm ấm áp đó. Nếu anh muốn khóc, em sẽ cho anh mượn bờ vai của em. Và dù em có thấp hơn anh nhiều, và em thật bé nhỏ, em tin là vòng tay của em đủ lớn để ôm trọn anh.
Nhưng anh ơi, còn xa quá cho đến ngày ấy... Nhưng rồi nó sẽ đến, phải không anh.
Trang