Anh có gia đình, có con cái, em không thể biết chắc gia đình anh có tồn tại hay không, có hạnh phúc hay không nhưng em đã nhiều lần thử anh, xem cách anh yêu em có giống em đang suy tư hay không? Câu trả lời cũng vô vọng như chính bản chất câu hỏi của em dành cho anh. Tại sao vậy anh, tại sao em không thể yêu ai khác, tại sao em không thể nhớ ai khác ngòai anh.
Em đã dứt bỏ tất cả, quá khứ, hiện tại và trong tương lai em chỉ mong chúng ta hạnh phúc nhưng sao em thấy mong manh quá, xa lạ quá. Hình như trong anh có điều gì không thật, không thật nên hiển thị lên đôi mắt đẹp, lên đôi môi mềm và lên chính con người anh. Tại sao anh hay dối em, tại sao anh không cho em biết tương lai chúng ta rồi sẽ về đâu, tại sao anh không ngồi xuống, nắm mắt và hôn lên mắt em để cảm nhận một điều, em tồn tại trong anh là có cần thiết hay không? Ngổn ngang, mâu thuẫn đến tàn nhẫn, nếu có một điều ước em sẽ ước giá như anh đừng yêu em, đừng đến bên em nói lời mật ngọt, giá như anh biết rằng không có anh em vẫn tiếp tục sống.
Sống để tiếp tục yêu và chọn người thật sự mang đến cho em hạnh phúc, em không thể gục ngã, không thể đau buồn, em phải đứng lên và bước đi trên con đường trước đây ngỡ có người cùng bước nhưng không sao, em cũng sẽ tiếp tục cố gắng sống để anh biết rằng em yêu anh và mong anh hạnh phúc. Em không níu giữ anh cho mình em, vì có muốn thì điều đó cũng không thể, em không thể khóc để xin tình yêu bởi khi em được anh rồi em có hạnh phúc không? Em cần anh, em muốn sống với anh trọn đời với điều ước, anh là của em vĩnh hằng, nhưng sao mong manh quá anh nhỉ? Chắc có lẽ do em quá hư cấu hình tượng anh trong tác phẩm tình yêu của mình, có lẽ em quá tô vẽ cho anh để rồi bản chất thật của anh chỉ có một màu đơn điệu, bản chất thật của anh là một người đàn ông rất tầm thường, tầm thường hơn cả những người tầm thường khác, có lẽ em đúng. Nhưng rồi tại sao em cũng không thể xóa hình ảnh anh ngay trong trái tim mình, có lẽ nào anh dù tầm thường nhất, dù đơn điệu nhất, dù là người không thuộc về em nhưng em vẫn không hối tiếc vì em đã yêu anh? Có lẽ em cũng đúng. Vậy thì tình yêu của anh và em, dù là đơn điệu nhất, dù kém màu sác nhất, nhưng mong anh hãy yêu em như chính con người em, bản chất thật của em.
Đừng tô vẽ em là người đàn bà quá cao thượng hay quá tuyệt vời. Em là người ích kỷ, ích kỷ đến mức em có thể rời xa anh để làm cơn sống tình trong em ngủ yên, ích kỷ đến mức em có thể chấp nhận người đàn ông khác trong tương lai nếu em không thể là người duy nhất trong trái tim anh, mỗi đêm bên anh và mỗi sáng thức dậy được hôn anh. Em còn ích kỹ hơn khi không chia sẽ anh với người đàn bà khác, không chia sẽ trái tim anh, không chia sẽ nụ cười của anh với họ, và em còn có nhiều cái ích kỹ hơn, đó là bản chất, em hy vọng anh hiểu bản chất thật của em. Dù đi đâu, dù làm gì em vẫn luôn nghĩ về anh, cầu chúa mang đến cho anh sự giàu sang, hạnh phúc và vui vẻ.
Đặc biệt anh sẽ luôn có sức khỏe, để khi nghĩ đến một người trong quá khứ anh thốt lên tên em, em ích kỹ quá phải không anh? Nhưng em nghĩ đó là bản chất, vì là bản chất nên dù anh có không thích thì cũng không thể nào thay đổi được. Em vẫn nhớ về anh, vẫn hôn anh trước khi chìm vào giấc ngủ và thức giấc vào ban mai, em sẽ mang bóng hình anh cho đến khi có người khác thay thế anh, ngự trị trong trái tim em. Em xin anh tha thứ, nếu một ngày trái tim em không còn anh bởi vì em đã dành cho một người khác, dù người khác đó em không mong đợi, em không hy vọng, nhưng tại thời điểm họ suất hiện anh cho phép em được quên anh, anh nhé. Yêu anh từ hôm nay đếm ngược thời gian trở về sau.
truong quang ngoc