Em còn nhớ không em những buổi chiều mưa lất phất dưới những con đường rợp lá me bay của tháng sáu năm trước, anh và em tay trong tay cùng nhau dạo bước mặc kệ những hạt mưa rào vương đầy trên tóc. Em nói với anh rằng chuyện tình chúng mình gắn bao kỷ niệm với mùa mưa, vì vậy em rất thích được dạo phố cùng anh những buổi chiều mưa ấy.
Má em ửng hồng khi lần đầu tiên anh nắm tay em trên phố, em bảo rằng em rất thích bài hát "Thành phố tình yêu và nỗi nhớ" với những giai điệu mượt mà "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt mà nay đứng đó cho em làm thơ, con đường ta qua đến nay bao tuổi, em qua trăm buổi em lại ngàn lần, mà sao bối rối khi cầm tay nhau". Rất giống với tình yêu của chúng mình, vừa trong sáng, vừa lãng mạn nhưng bây giờ cũng đầy nước mắt phải không em?
Vậy mà giờ đây khi nghe những giai điệu của bài hát ấy anh lại thấy nhói đau, bao nhiêu kỷ niệm của mối tình đầu thơ ngây đó lại ùa về trong anh, anh tự hỏi sao tình yêu của chúng mình lại tan vỡ? Có phải người ta nói rằng, cuộc tình nào càng lãng mạn, càng nhiều kỷ niệm và đầy thi vị thì sẽ có kết cục buồn?
Anh không trách em, âu cũng là số phận mà, mình có duyên nhưng không có phận phải không em, hãy cứ để kỷ niệm chôn vào dĩ vãng, cho dù đó là dĩ vãng buồn.
Mong em sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn bên sự lựa chon của em, dù rằng con tim anh vẫn không nguôi nỗi nhớ Sài Gòn, nơi ấy có em.
Phạm Thanh Bình