Em yêu anh nhưng không phải anh của bây giờ mà là anh trước kia. Một người đàn ông có vẻ bề ngoài mạnh mẽ nhưng lại chất chứa trong lòng sự yếu đuối, cô đơn. Anh nói với em rằng anh thích cuộc sống phiêu du, lang bạt. Nhưng nhìn vào mắt anh, em thấy sự khao khát một bữa cơm và một mái nhà đầm ấm khi đêm lạnh. Em là một con người con gái không biết thể hiện tình cảm của mình. Sự kiêu hãnh đã che mờ tất cả. Những lời yêu thương ở trong lòng lại phát ra thành những lời nói chua chát, trách móc. Có phải vì thế mà người đàn ông của em bây giờ đã thay đổi. Anh lạnh lùng và phũ phàng. Anh nói những lời tệ bạc. Anh ở ngay trước mặt mà sao em không thấy. Em chẳng còn nhận ra anh nữa. Nỗi buồn càng nặng thêm khi anh nói những lời xúc phạm.
Bây giờ giữa chúng ta là một vực thẳm không đáy. Em biết là rất khó có thể vượt qua nhưng em vẫn như con thiêu thân lao vào ngọn đèn, mặc dù ngọn đèn đó bây giờ chỉ còn ánh sáng mờ nhạt, leo lét. Có phải vì anh bệnh mà cố tình đối xử với em như vậy. Lòng tự trong, sự kiêu hãnh và tình yêu, trong lòng em đầy mâu thuẫn. Chỉ còn mấy ngày nữa là lại hết một năm. Thời gian trôi nhanh quá. Em vẫn còn ngậm mãi ớt và khổ qua. Em muốn nói với anh nhiều điều nhưng bây giờ chắc là đã quá muộn. Cho dù bây giờ anh có đạt được nhiều thành công thì em vẫn muốn anh là anh của ngày xưa. Có bao giờ thời gian quay trở lại không anh.
Em hy vọng người đàn ông trước kia của em có thể đọc những lời tận đáy lòng này của em và thức tỉnh. Hy vọng rằng một ngày nào đó, ớt và khổ qua sẽ trở nên ngọt ngào.
Thanh