Không, không phải là em đã quen mà chỉ là những thói quen trước kia giờ quay trở về, không phải là em muốn quen, em vẫn nhớ một lời động viên, một vòng tay âu yếm, không phải là em đã quen mà em muốn quên, quên đi tất cả những gì đã thuộc về anh. Tại sao nhỉ, tại sao lại thế, đến giờ em vẫn chẳng thể nào trả lời nổi câu hỏi tại sao đó?
Tại sao anh lại không thể quên được người đó? Tại sao con trai các anh ai cũng nói một câu: anh hôm nay không phải là anh của ngày hôm qua, nhưng tại sao không ai chịu rời bỏ cái được gọi là ngày hôm qua ấy?
Xa anh, em lang thang trên mạng để tìm một sự đồng cảm, thật buồn là không khó, tại sao, tại sao lại có quá nhiều người giống anh đến thế? Vì em chẳng thể nào trả lời nổi câu hỏi đó nên niềm tin trong em đã vỡ vụn, em đi tìm lại những mảnh vỡ của một quá khứ đã mất, chạm vào đâu cũng thấy trái tim mình như bị bóp ngẹt đến nổ tung.
Khi người ấy xa anh, anh đã tìm đến em chỉ để khoả lấp những đổ vỡ trong lòng anh, khi anh muốn anh đã chiếm tâm hồn em bằng mọi giá, còn khi gặp lại người ấy anh từ bỏ em như một món đồ hết hạn sử dụng. Tàn nhẫn lắm anh có biết không? Anh có biết nhìn thấy những đôi bên nhau em tự hỏi liệu giữa những nụ hôn vội vàng ấy, nụ hôn nào mới là dành cho cô gái kia.
Hai tháng qua em đã sống như không còn là em nữa, ít nhất có lẽ là để em trưởng thành hơn, để nhận ra rằng em đã đánh mất đi nụ cười của mình. Hôm nay mới chỉ là bắt đầu thôi.
Honey