Jessica Huynh
Phụ nữ trước nhất là bất lực với bản thân mình
Chắc chắn mỗi người con gái đều từng có một lần yêu khờ dại và không ít lần bảo trái tim mình hãy dừng bước trước những nỗi đau. Nhưng bao nhiêu lần cố gắng là bấy nhiêu lần thất bại. Cái vòng lẩn quẩn: yêu - đau - buông bỏ - tiếp tục yêu, cứ lặp đi lặp lại cho đến lúc đối phương tìm được bóng hồng khác để đắm say. Đó cũng là lúc trái tim mình đã chằng chịt những vết thương và câu nói "giá như" cứ cất lên thảng thốt mỗi khi đêm về. Ta... sao lại ngu ngốc đến vậy?
Hay là có một lần yêu sai. Biết được một người đã yên vui bên một bến bờ khác nhưng lý trí mình thì cứ mê muội trước trái tim. Ta cứ cuồng si, khờ dại dù ý thức rõ rằng ta đang gây thương tổn đến nhiều người và đang giết hại cảm xúc của chính mình từ bên trong. Ban ngày cứ tươi vui mà đêm về đẫm nước mắt. Bao lần muốn dứt khoát bấy nhiêu lần thấy mình càng lún sâu. Ta... thật là bất lực quá.
Phụ nữ đã nhiều lần bất lực trước người chồng và người yêu
"Anh đừng hút thuốc nữa" lần thứ nhất và được thốt lên thật nhiều lần sau đó. Nhưng lời một lời nói tha thiết cùng những lần nhìn thấy sức khỏe nhau hư hao mà trào nước mắt cũng không đủ sức mạnh để thay đổi một thói quen.
Rồi nhiều lần "Anh về nhà sớm với em đi" nhưng mâm cơm nhà vẫn nguội lạnh hoặc vắng bóng người cha. Vì lý do gì? Không ai biết rõ. Vì tính chất công việc, vì người mình yêu thương không muốn trở về, vì những rào cản vô hình khác hay vì suy nghĩ "gia đình sẽ chẳng biến mất đi đâu, hôm nay không về thì ngày mai cũng sẽ ở đó, cứ để sau".
Trong cuộc đời một người phụ nữ, có bao nhiêu lần khát khao trong nước mắt và mong muốn trong lặng im, rằng "Anh hãy...", "Anh đừng...", "Anh làm ơn..."? Tình cảm này đâu chỉ mình em vun vén. Yêu thương ấy luôn cần hơi ấm từ anh.
Và cuối cùng là những lần bất lực với chính con cái của mình
Ngày bé là những hy sinh, chắt chiu dành dụm để thắp lên môi con những nụ cười sáng sủa. Nhưng đến ngày trưởng thành, chúng có hiếu thuận và yêu thương ta không lai là một ván bài đỏ đen với mức cược quá lớn.
Đã có những người phụ nữ vắt kiệt nước mắt vì lối sống sai lầm của con cái mình. Đã có những người phụ nữ chỉ có thể thều thào trong vô vọng khi những ước mộng của con cái họ không thành thì chính họ trở thành lý do, nguồn cơn cho mọi thất bại của chúng. Đã có những người phụ nữ hoàn toàn bất lực trước những sinh linh từng nhỏ bé và ngoan ngoãn với ta biết nhường nào... Và đã có những ước ao mà mẹ chưa một lần được thấu hiểu.
Phụ nữ may mắn thì sẽ không phải trải qua cả ba lần nghẹn ngào như vậy trong đời. Nhưng cho dù có phải chịu đựng như thế hoặc thậm chí nhiều hơn, phụ nữ vẫn sẽ luôn là phụ nữ: đớn đau cam chịu và chấp nhận thứ tha vì những thứ ta yêu thương thì sẽ cố gắng giữ gìn bằng mọi giá...