17h. Nàng đứng lên ngồi xuống ra vào bồn chồn như một cô gái có hò hẹn thuở đầu yêu, cái hẹn mà làm cho cả ngày hôm đó chỉ vì chờ cho trời mau tối nàng làm việc gì cũng hỏng.
Bây giờ nàng và anh đã vô cùng gần gũi nhưng cái cảm xúc của lần hẹn đầu tiên vẫn còn nguyên vẹn trong nàng mặc cho nhiều khi những rung động ấy trong nàng bị anh vô tình chà đạp. Nàng nhớ lắm, nàng đã thất vọng, đã hối hận đến mức nào trước một vài cử chỉ thái độ không nên có nơi anh nhưng xúc cảm của tình yêu vẫn làm cho nàng luôn hồi hộp, như hôm nay chủ là một bài báo nhỏ cho chuyến đi của anh và nàng đã được đăng thế thôi, nàng đã viết cho anh ấy. Anh đi công tác được hai tuần, chẳng gọi điện chẳng nhắn nhủ gì, nàng ra vào ngơ ngẩn chênh vênh như trẻ lạc nhà. Bây giờ thì nàng đến nhà anh mang theo tờ báo cảm thấy rất rõ những rung cảm còn lại sau chuyến đi chơi ấy vẫn rất gần trong nàng. Một đêm trăng đẹp và tay anh ấy thì thật ấm. Nàng không phân định được cảm xúc của mình.
18h10. Nàng đợi trước cửa nhà anh, bình thản, cái ý muốn gặp anh đã tan biến trên đường, có thể nàng sợ niềm vui của mình bị vấp, nàng sợ rằng chỉ lần này nữa thôi những điều tốt đẹp ít ỏi giữa anh và nàng vì một lý do hết sức ngớ ngẩn nào đó sẽ không còn nữa.
Anh đi công tác miền Nam, cái từ "công tác miền Nam" làm cho nàng hân hoan, phấn chấn, nàng bắt gặp một điều mới mẻ hơn xuất hiện trong đời sống thường ngày của anh. Đi làm đã hai năm nhưng anh luôn từ chối những chuyến đi công tác, do không thích hay ngại ngùng chẳng hiểu. Nàng biết sức khỏe anh không tốt, anh lại hiền lành đến nhút nhát, đến một nơi xa lạ có lẽ anh khó tự chủ. Đôi lần nàng tỏ ý trách móc rằng anh đơn điệu, lại chẳng máu mê gì, anh cười cầu hòa "Khi anh yêu em thì đời sống của anh đã bớt đi nhiều phần tẻ nhạt rồi, thay đổi nữa làm gì, rồi lại khổ". Nàng thở dài lại tự trách mình mơ mộng. Nàng khác anh, đi nhiều biết nhiều, tiếp xúc nhiều, dạn dĩ, năng nổ, liều lĩnh và nông nổi. Chỗ nào vui thì đến, buồn thì đi, thích lại viết và đã có đôi chút thành công, riêng chỉ trong chuyện muốn bỏ qua những đơn điệu trong đời sống của anh nàng không làm nổi. Dường như giữa anh và nàng đã làm nên sự cân bằng vững chắc không thể hoán đổi hay bù đắp và nàng ấm ức. Đôi khi lại tự hỏi nàng bất kham thế anh chế ngự nàng bằng điều gì, sự nhẫn nại và tình cảm chân tình chăng? Nhưng chưa bao giờ anh và nàng hôn nhau, ngay cả cái nắm tay mới chỉ trong chuyến đi vừa rồi anh mới dám nắm tay nàng, thế mà trước anh, mọi dạn dĩ ngông nghênh của nàng trôi đi đâu hết.
18h40. Định nhét tờ báo qua khe cửa thì anh về, chỉn chu nhưng gầy sọp, nàng âu yếm nhìn, vừa thấy giận lại thấy xót xa. Có lẽ anh không hợp với không khí của Sài Gòn, còn nàng đến rồi xa nó nàng nhớ nó, thèm nó, như thèm hơi thở của chính mình, dường như trong không khí ấy nàng mới chính thật là nàng. "Anh có khỏe không?". Nàng hỏi cảm thấy lần đầu tiên nàng nói với anh dịu dàng thế. Anh nhìn nàng thật lâu rồi cúi đầu ngập ngừng: "Anh chỉ muốn về luôn hôm sau, nhớ cái êm đềm nhường nhịn Hà Nội. ở trong đó anh cảm thấy vô cùng lẻ loi". Nàng nghe lòng mình trĩu nặng, chẳng lẽ anh lại khổ sở đến thế sao, cho một chuyến đi công tác rất thông thường của một công chức. Anh kể đi làm về chẳng biết làm gì lại ngủ, chẳng mấy khi ra ngoài, ngay cả những phòng trưng bày tranh nơi nàng thích nhất khi đến một nơi nào đó anh cũng chẳng ngó ngàng, lại kể rất sôi nổi về khách sạn, về sự xa hoa của dân Sài Gòn nào giá cả đắt đỏ, rằng dân trong ấy ăn chơi tột độ. Cũng có thể vì thế mà anh cảm thấy lạc lõng trong đó. Nàng nhìn anh đăm đăm, niềm hy vọng vào sự thay đổi dù nhỏ nhoi của anh trong nàng tắt ngấm. Quà của nàng sao không là một vật lưu niệm của riêng Sài Gòn hay chỉ là một cuốn sách nàng thích mà lại là một cái áo đắt tiền mua ở đâu chẳng có, lại còn xuýt xoa "dân trong ấy toàn đi siêu thị". Trong cái lạc lõng của anh giữa nhịp sống đó nàng hy vọng sẽ bắt gặp đôi chút cảm xúc của anh dành cho văn chương, hay chỉ là một chút đồng cảm trong cách nhìn về đời sống với nàng, nàng muốn thương cho cái giây phút lẻ loi đó, song nàng lại biết rõ rằng sự lạc lõng ấy lại là do những ham muốn không được đáp ứng đầy đủ. Mọi hứng thú của chuyện đọc bài thơ cho anh nghe, chuyện uống cà phê cùng anh, cứ nguội đi.
Anh kêu buồn, nàng cong môi lên "hay vương vấn cô nào trong đó?", "Em chẳng hiểu gì". Mặt nàng xịu xuống, muốn xé tan tờ báo trước mặt anh. "Anh đọc tờ báo này đi". Nàng kiên nhẫn: "Anh không có thời gian", giọng anh lạnh lùng. Nàng lên xe, đạp đi thẳng, rồi lại thấy day dứt khi nghĩ đến lời than buồn của anh. Nàng quay lại "Đi uống cà phê với em". Nhìn anh chần chừ, mặt buồn thiu khiến nàng nhớ đến cảm giác của mình về anh khi nghe anh kể chuyện tình yêu trước đây của anh, bụng bảo dạ: "Anh hay tự ái thế nó không yêu là phải" thế rồi giờ đây nàng đang phải tập chịu đựng điều đó. Vượt qua lòng kiêu hãnh để quay lại là sự ăn năn khi biết mình đã không hiểu cho nỗi niềm của anh. Nàng hiểu rất rõ lý do anh thi trượt, đi xem điểm cho anh nàng đã rất buồn và lo lắng, thế mà nàng đã không nói nổi cho anh một lời an ủi dịu dàng. 20h, Nàng muốn chửi bới vào vẻ mặt lầm lì của anh, nàng biết ép anh là điều thái quá nhưng cảm xúc của nàng chưa thỏa mãn. Nàng đã hy vọng rằng anh điềm đạm, biết che giấu những nỗi niềm của mình, nàng thích được khám phá những tâm sự trong anh, thích được vuốt ve, an ủi chúng, nhưng anh cứ lồ lộ tỏ ra rằng những nỗi niềm của anh đáng được chia sẻ, còn niềm vui nhỏ bé của nàng thì có đáng kể gì đâu. Nàng ngồi sau anh tự hứa rằng trong quán nàng sẽ nói những lời tử tế, sẽ an ủi anh bằng tình cảm thật lòng. Một ý nghĩ khác lại len trong đầu khiến nàng quắc mắt, nhăn mũi, lườm sau lưng anh: "Đồ trẻ con, cứ làm như chỉ mình anh biết buồn". Nhiều lần nói chuyện anh chê nàng trẻ con, hãy để anh dạy dỗ, nàng cãi, rồi lại ngoan ngoãn gật gù ngồi nghe, thực tâm chỉ mong muốn mình là một cô em gái ngoan của anh thôi, lại như thầm "em già hơn anh mấy lần nghĩ".
Anh hùng hục đạp xe trên đường, mồ hôi ướt đầm lưng áo, kể miên man về ý định của mình trong những ngày tới, nàng nghe chẳng phản đối, chẳng đồng tình, chỉ thấy dường như anh cũng bất an, cũng nông nổi như nàng, anh cũng ham muốn nhiều nhưng sao anh chông chênh quá.
Anh uống nước cam, nàng nhấp ly rượu anh đào nhạt thếch. Anh không rượu chè, không cà phê, không thuốc lá, không ham hố máu mê như bạn bè của nàng. Nhiều lần nàng uống rượu, anh lo ngại "rồi không làm chủ được hành động của mình", nàng cười ngất "Em tự tin và biết mình nên làm gì" lại thắt lòng thương cho cái vẻ nhẫn nại, đôi mắt hiền lành của anh, nó ám ảnh nàng hơn cả những người đàn ông mạnh mẽ quanh nàng, nó làm mất đi những cái vụng về ở anh khiến nàng phải cau mặt nguýt lườm. Nhưng hôm nay, dường như cảm xúc của nàng đang bị thử thách, cứ như nàng không còn yêu anh nữa nên không phải giữ gìn, phải hành hạ anh cho bõ lòng kiêu hãnh. Nàng bất lực trước sự thất vọng của mình, tưởng tượng mặt mình muốn trơ lỳ ra khi nhìn anh.
Anh ngồi trước nàng xoay xoay ly nước cam, bất chợt anh nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng chăm chú nhìn anh bắt gặp trong đó một nỗi buồn sâu sắc nàng chưa thấy bao giờ. Anh nói chầm chậm giọng ân cần như muốn trút bỏ mọi nỗi niềm "Thế này là thế nào An? Anh cần em, em không hiểu. Anh thất vọng, nhưng cố công muốn thay đổi em đã hoàn toàn thất bại". Anh đưa tay nắm lấy tay nàng bóp mạnh, nhìn nàng và thở dài: "Em bạt mạng, em liều lĩnh, em có hiểu không? Và anh, có lẽ anh không xứng với sự mong đợi của em, làm sao anh đủ sức giữ gìn tình cảm ít ỏi của em dành cho anh. Anh không muốn phiêu lưu nhưng sao cảm giác bất an cứ bủa vây lấy anh, còn em thì cố công tạo ra nó. Để làm gì An? Để chứng tỏ tình yêu ư? Tay anh run lên, đầu rũ xuống. Nàng ngồi bất động, cay đắng nghe những lời bộc bạch thẳng thắn của anh. Sợi dây níu giữ trong nàng đã đứt, thế là vĩnh viễn, không tìm thấy sự đồng cảm. Nàng cảm thấy không còn đủ sức để bày tỏ nỗi niềm của mình khi nghe anh nói về "nghề văn chương, báo chí bạc lắm, em nên xác định cho công việc ổn định hơn, nếu không cuộc đời sẽ trà đạp em mất". "Nhưng nó là đời sống, là nhu cầu của em. Cũng như mong muốn những tiện nghi công cụ hiện đại là đời sống của anh. Đừng phân định rạch ròi như thế. Nếu em cũng muốn anh bỏ những thứ đó để theo văn chương anh có lẽ không sống nổi". Giọng nàng khô khốc, mắt ráo hoảnh. Lòng kiêu hãnh tổn thương khiến nàng cắn môi đến tê tím. Nhảy đại lên một chiếc xe ôm, nàng đi không kịp nghe anh nói gì.
23h. Về đến nhà, đổ ập xuống giường tưởng rằng mình có thể khóc òa lên cho vơi bớt nỗi uất ức, nàng cầu mong nàng hãy khóc, dù chỉ một giọt nước mắt thôi, biết đâu lòng nàng mềm lại. Nàng hoảng hốt nhận ra rằng chưa bao giờ vì anh nàng khóc, còn lần này những tổn thương muốn vò xé con tim nàng. Đó có phải là tình yêu không? Nàng thèm khóc kinh khủng.
1h. Một viên thuốc ngủ không làm cho nàng hết trăn trở, có điều gì đó vỡ ra trong tim nàng, lại nao lòng nghĩ đến sự mềm yếu, cái dáng vẻ lẻ loi, cô độc của anh. Hay nàng đã không thật sự hiểu anh, nàng đã đi quá những giới hạn của một người con gái trước anh, nàng đã không biết kín đáo bộc lộ tình cảm của mình, nó là cái vẻ nữ tính duy nhất mà biết đâu anh cầu mong nàng giữ lại, nàng đã không làm nổi và điều đó khiến cho anh e ngại.
3h sáng. Nàng bị giày vò trong sự ăn năn day dứt, tại sao nàng không ngoan ngoãn, dịu dàng, mềm mại cho anh vừa lòng. Vậy mà bao lần nàng gọi điện thoại cho anh và tha thiết hứa rằng sẽ ngoan ngoãn, sẽ không ngông nghênh, sẽ làm được tất cả những gì mà một cô gái thuần túy phải làm. Nàng những mong anh thương cho cái sự bất an, hiểu cho cái sự nông nổi của nàng, nàng càng cố dường như anh càng ngại. Lẽ nào anh và nàng không thể dung hòa được.
4h sáng. Trăn trở mãi nàng chợt thấy má mình âm ấm nước, thấy thương anh buốt lòng, lại thương mình khổ sở. Có thể ngày mai nàng sẽ chạy đến chỗ anh, ngoan ngoãn hiền lành nghe anh trách mắng, nói những lời rất thật về nỗi lòng của nàng cho anh nghe, nói cho anh những lời tốt đẹp khi anh bắt đầu một công việc mới, dẹp đi những xúc cảm của nàng, không mong thỏa mãn nó. Nàng sẽ giữ gìn, sẽ thay đổi, sẽ học hành tử tế, sẽ... Nàng bật cười, lau nước mắt cảm giác mình đang bị đày đọa. Nàng biết bây giờ nàng nghĩ thế rồi nàng lại làm khác đi, nàng vẫn luôn mong muốn thỏa mãn cảm xúc của mình. Nhưng khi nhớ đến ánh mắt tha thiết dịu dàng của anh, nàng lại thấy mình trở về nguyên dạng yếu đuối mong manh và cần thiết sự chở che.