ElizCua
Nó nhớ tới một câu của Trịnh Công Sơn và bắt đầu một mình với những phút nghĩ suy: "Trong một con người mạnh mẽ phải chăng là một con người yếu đuối, trong một con người xấu xa phải chăng có bóng dáng của người lương thiện, trong một con người sôi nổi phải chăng là một con người trầm tĩnh..."
Nó có như vậy không nhỉ?
Nó tỏ vẻ là người sâu sắc nhưng lại nông cạn lắm.
Nó tưởng Nó có hiếu nhưng thật ra Nó chỉ biết có mình nó thôi.
Nó tưởng Nó kiên cường nhưng có đôi lúc Nó bật khóc trong bóng tối.
Nó tưởng Nó hiểu được tất cả nhưng Nó lại không hiểu được chính bản thân mình.
Nó nghĩ lúc nào Nó cười thì Nó sẽ vui.
Nó nghĩ Nó là người học cao hiểu rộng nhưng có khi Nó lại bị bơi trong một bể kiến thức.
Nó tưởng làm việc giỏi lắm nhưng Nó chỉ biết hì hục làm mà chẳng đâu ra đâu.
Nó tưởng sẽ gian dối được mọi người nhưng Nó lại không dối được lòng mình.
Nó nghĩ Nó yêu người ấy lắm nhưng thật ra Nó đã làm người ấy buồn.
Nó không muốn sống với quá khứ mà quên cả hiện tại.
Và Nó muốn...
Nó nghĩ...
Nó tưởng...
Trong một con người của Nó hình như vẫn luôn tồn tại hai con người khác biệt. Mâu thuẫn quá! Đôi lúc Nó sợ hãi, căm ghét chính con người mình và tự hành hạ nó nữa chứ. Nhưng có khi thì Nó yêu quý con người mình lắm!
Nó nhuộm cái đầu màu hạt dẻ, cắt tóc ngắn muốn thay đổi mình (Điều này trước đây chưa ai thấy ở Nó) nhưng Nó vẫn là Nó, không có gì thay đổi cả.
Nó đang làm gì thế nhỉ? Thôi hãy để Nó sống theo cách của Nó vì Nó cũngđã nghiệm ra một điều: "Nó yêu cuộc đời và cuộc đời cũng đã yêu Nó. Đó là niềm an ủi lớn trong cuộc sống này".
Vài nét về blogger
"Có bao giờ trên đường đời tấp nập/Ta vô tình đi lướt qua nhau…” - ElizCua không mong mình sẽ có một kết thúc buồn như câu thơ của Bùi Minh Quốc đâu dù thích nó lắm. ElizCua tin mình sẽ ngoảnh đầu lại và nhận ra nhau. Sống ở TP HCM, làm việc trong ngành quảng cáo, suốt ngày chỉ biết “tung tăng” trong công việc, tưởng thời gian dành cho sự lãng mạn và những cảm xúc thầm kín chẳng bao giờ còn chỗ trong cuộc sống của ElizCua nữa. Nhưng cách đây không lâu, khi vô tình đến với blog, rồi để niềm say mê biến mình thành một blogger chính hiệu, ElizCua nhận ra lòng mình hãy còn một góc tươi sáng lắm, rằng ở nơi này mình như được “hồi sinh” sau những nỗi buồn, cũng như được học hỏi và trao đổi những điều bổ ích cho công việc. ElizCua vui vẻ hơn, cười nhiều hơn khi quanh mình giờ luôn có những người bạn để nhỏ to chia sẻ…